Bạch Chiêm điềm nhiên như không, ngược lại Trang Thư Tình có chút
bất an, bí mật này nàng không dám nói với bất kì ai, chỉ sợ bị người ta cho
là yêu quái mà trói lại đem đi hoả thiêu, không cần giấu giếm thật sự cảm
thấy thoải mái nhưng lại có chút lo lắng.
”Ngươi không thấy kỳ quái sao?”
”Nàng ăn thánh tâm quả đi.” Bạch Chiêm đưa thánh tâm quả cho nàng
rồi mới nói tiếp: “Lúc ta hai tuổi đã ăn qua một loại hoa, loại hoa này có
chân, có thể chạy khắp mọi nơi, nương ta đuổi theo mười ngày mới bắt
được nó, ta còn ở trong biển lửa nhìn thấy cự xà hai đầu, ở đầm băng nhìn
thấy Giao long đầu dài hơn mười trượng, có ba cái chân, ánh mắt nó có thể
biểu đạt ý tứ…... Nàng thì tính cái gì.”
Vốn đang cảm thấy mình có chút kỳ kỳ quái quái Trang Thư Tình hiện
tại liền an lòng, cùng với những thứ trong lời của hắn so sánh, bản thân
mình và những động vật kỳ lạkia quả thật không tính là cái gì, mà hiện tại,
nàng chỉ cảm thấy là nàng nghĩ nhiều, cho nên nàng không nghĩ ngợi nữa,
tảng đá bấy lâu đè nặng trong lòng 'Phanh' một tiếng rơi xuống, Trang Thư
Tình tươi cười cũng tự nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ăn xong thánh tâm quả, vừa giòn vừa ngọt hương vị tràn ngập trong
miệng. Tinh thần khí lực nhất thời trở về không ít, Trang Thư Tình vừa tiếp
tục thanh lý miệng vết thương, vừa hỏi, “Ngươi đã đi qua rất nhiều nơi?”
”Trước tám tuổi ta đi với nương đến rất nhiều nơi, sau tám tuổi mang
theo vài người trong nhà muốn đi nơi nào liền đi nơi đó, mười bốn tuổi đến
mười sáu tuổi nơi nào cũng không đi nữa, nương sinh bệnh, sau đó nương
qua đời, từ đó không còn ai quản ta, ta cũng không muốn đi đâu.”
Trần Nguyên dừng lại động tác chà xát tẩy rửa dược thảo, vẫn là lần
đầu công tử đem chuyện bản thân nói kỹ càng cho người khác nghe.
”Thật có lỗi, ta...”