Bạch Chiêm ngồi xổm xuống đỡ chân nàng, không để ý nàng khẽ giãy
giụa, hắn ấn ấn, xoa nhẹ vài cái, một cảm giác thoải mái lan rộng toàn thân,
cơn tê rần liền mất hết.
Cúi đầu nhìn người đang mặc tử y này, Trang Thư Tình cắn nhẹ môi
nhắc nhở chính mình, nhẹ giọng nói: “Tốt hơn rồi.” Dừng một chút, Trang
Thư Tình lại bỏ thêm một câu, “Cám ơn.”
Bạch Chiêm tâm tình rất tốt ngẩng mặt nhìn nàng, “Muốn xuống núi.”
”Ừ“. Bỏ qua khác thường trong lòng, Trang Thư Tình xoay người nói
với những con sói phía sau: “Hôm nay chuẩn bị không đủ, chỉ có thể làm
được như vậy, ngày mai ta sẽ mang thêm thuốc lên núi, tối nay các ngươi ở
đây đợi chúng ta...”
Nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, Trang Thư Tình cảm thấy đêm nay
sói có thể sống được cũng không nhiều, rốt cuộc không đành lòng, “Các
ngươi bình thường nghỉ ở đâu?”
Khi hỏi ra miệng liền biết lời này không thể hỏi, hang ổ của sói làm
sao dễ dàng báo cho con người biết, huống chi thái độ của con sói đầu đàn
đối với Bạch Chiêm rõ ràng mang theo cảnh giác, vì thế lập tức lại bổ
sung”Gần đây có chỗ nào sạch sẽ cũng được, nơi này tuy rằng không có
gió, nhưng dù sao cũng là bên ngoài, buổi tối nhiệt độ còn có thể hạ xuống,
chúng nó sợ là...”
”Ngao ô...”
Nghe tiếng sói đáp lại Trang Thư Tình thật mừng rỡ, “Được, chúng ta
giúp ngươi.”
Nghe được hai chữ chúng ta, lông mày Bạch Chiêm dương cao đến độ
như là muốn bay lên, ho nhẹ một tiếng hỏi, “Giúp nó cái gì?”