Thanh Dương Từ đưa qua, không đợi hắn hỏi, Trang Thư Tình liền
giải thích: “Trước khi khâu miệng vết thương lại phải để vào thực quản một
ống dẫn. Nếu máu từ nơi này chảy ra sẽ có thể kịp thời nghĩ biện pháp, nếu
như tiếp tục xuất huyết nhiều, khả năng lớn phải phẫu thuật cầm máu, hy
vọng lão thiên gia phù hộ. Bôi thuốc.”
Mặt trời hôm nay rất tốt, phơi người cả buổi trưa ẩn ẩn đã có mồ hôi,
nhưng dù vậy, cũng không thể làm ấm được lòng của những người sốt rột
chờ đợi bên ngoài.
Nhị phu nhân đã bắt đầu lo lắng, bàn tay nắm chặt cánh tay của Liễu
nhị gia không giấu được lo âu, “Lão gia, đã hai canh giờ, đi vào đã hai canh
giờ.”
Liễu nhị lão gia vỗ vỗ tay nàng, hắn cũng cấp. Nhưng lại không thể đá
cửa đi vào.
Trong mắt đại phu nhân lướt qua ý cười, nhưng rất nhanh đã giấu đi,
giả bộ thân thiết: “Đúng vậy, đầu đã vào hai canh giờ, nhưng một chút động
tĩnh cũn không có, bên trong còn có hai nam nhân...”
Bạch Chiêm cũng lười so đó với nữ nhân này, lười biếng liếc mắt nhìn
Liễu Gia Hồng nói: “Ngươi làm quan ở lễ bộ vài năm, sao người trong nhà
cũng không học một chút quy củ?”
Lão thái gia liếc mắt nhìn, Mặt đại phu nhân nhất thời trắng, những
phẫn hận chỉ có thể giấu trong lòng không dám thể hiện ra mặt. Buông tầm
mắt xuống, lui về sau một bước, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Nhưng lời của nàng đã cắm rể trong lòng nhị phu nhân, khiến cho lòng
nàng nổi lên khó chịu, vừa lo lắng cho thanh danh của nữ nhi, vừa ngóng
trông bên trong có thể mau ra ngoài thông báo tin tức tốt.