”Nghe lời, đợi khi đến kinh đô lập tức sẽ thấy được, nói không chừng
ngươi còn có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, so với làm
một nữ y ngày ngày xuất đầu lộ diện còn có địa vị hơn nhiều sao? Thư Hàn
càng không cần phải nói, nhất định là tiền đồ vô lượng, nếu không phải các
ngươi là cháu của ta, sao có thể có cơ hội tốt như vậy? Nhanh đi thu thập.”
Trang Thư Tình ngẩng đầu, ý tứ trong mắt khiến Đổng Minh Đức cho
rằng nàng đang dao động, nhưng lời của Trang Thư Tình liền đánh gãy tất
cả“Nhị cữu, người bán tỷ đệ chúng ta với cái giá như thế nào?”
”Sao lại là bán...”
”Sao không phải bán? Vậy là đưa hay sao? Nhị cữu, ngươi thực không
lo là nương ta biến thành lệ quỷ tìm ngươi tính sổ hay sao?” Chống lại ánh
mắt không thể tin của hắn, Trang Thư Tình cười nhạt, “Nghi hoặc vì sao ta
không bị lừa? Vì sao không cảm động? Nhị cữu, ta muốn hỏi ngươi một
chút, lời đồn ở bên ngoài, có liên quan gì đến ngươi?”
Đồng Minh Đức đương nhiên là sao có thể thừa nhận, “Ngươi là sao
có thể nghĩ như vậy? Tình Nhi, ta là nhị cữu của ngươi, sao có thể hại
ngươi!”
”Ngươi sẽ không hại ta, ngươi chỉ biết làm sao có thể bán ta cho có
giá, Bạch Chiêm, còn lại giao hết cho chàng.”
”Bạch...” Nhìn Bạch Chiêm từ phía sau tấm bình phong đi ra, vẻ mặt
Đổng Minh Đức nhưng đang gặp quỷ, theo bản năng lui về phía sau, trước
khi tới người kia đã dặn dò, không thể xung đột với Bạch Chiêm, không thể
chọc tới hắn.