ÁC QUỶ TRÊN THIÊN ĐÀNG - Trang 51

liên nhập hay sao? Ai dám bảo các ảnh hưởng bắt đầu nơi đâu và chấm dứt
nơi đâu? Ai dám bảo cái gì là quan trọng cái gì là không? Ai sở hữu cái vũ
trụ này? Ai điều hành nó? Tinh thần ai chỉ giáo nó? Nếu cần giúp đỡ, dìu
dắt, chỉ bảo, tại sao ta không tìm ngay đến nguồn? Và ta cần giúp đỡ, dìu
dắt, chỉ bảo để làm gì? Phải chăng để mọi sự được dễ chịu cho ta, để ta đạt
được các cứu cánh của ta nhạy hơn, hay hơn? Tại sao mọi sự lại rắc rối,
khó khăn, mập mờ, bực bội đến thế? Bởi vì chúng ta đã lầm chúng ta là
trung tâm của vũ trụ, bởi vì chúng ta muốn mọi sự phải tác động như ý
chúng ta muốn. Điều mà chúng ta cần khám phá là nó muốn gì, gọi nó là
đời sống, tâm trí, Thượng đế, hay gì gì tùy ý. Nếu chủ đích của chiêm tinh
là thế, thì tôi tán thành chiêm tinh.
“Còn điều nữa tôi muốn nói, nói một lần cho cạn vấn đề, rồi thôi. Đó là các
vấn đề hằng ngày của chúng ta, nhất là vấn đề xử sự với nhau sao cho êm
đẹp, vấn đề hầu như là vấn đề chính yếu. Điều tôi muốn nói là, nếu ta đi tìm
nhau với cái quan điểm hay cái ý thức rằng chúng ta dị biệt nhau, bất đồng
nhau thì không bao giờ chúng ta có đủ kiến thức để đối xử với nhau một
cách trơn tru và mỹ mãn. Muốn thông cảm được với một cá nhân khác, ta
phải đi sâu vào tận đáy lòng con người, vào tận cái lớp thầm kín chung cho
mọi con người và có sẵn ở mọi người chúng ta. Muốn thế không phải khó
và chắc chắn không đòi hỏi người ta phải là một nhà tâm lý hay một người
có tha tâm thông. Người ta cũng chẳng cần phải biết gì về các mẫu người
theo lý số, về tính chất phức tạp của các phản ứng của họ trước cái này hay
cái kia. Có một đường lối giản dị trực tiếp để đối xử với mọi loại người, và
đó là thành thật và thẳng thắn. Suốt đời chúng ta chỉ lo tránh né sợ bị hàng
xóm láng giềng làm tổn thương hay làm nhục. Thật là phí thời giờ. Nếu ta
đừng sợ đừng có thành kiến, ta có thể đối diện với một kẻ sát nhân cũng dễ
như với một ông thánh. Tôi chán ngấy cái giọng lưỡi chiêm tinh mỗi khi
thấy người ta nghiên cứu lá số của mình để tìm một lối thoát sao cho hết
đau, hết nghèo, hết làm bậy, hết đủ thứ. Theo tôi như thế có khác gì tìm
cách khai thác các sao một cách đáng buồn. Ta nói đến số mạng như thể
một cái gì ta phải gánh chịu; ta quên rằng mỗi ngày ta sống là mỗi ngày ta
tạo ra cái số mệnh của ta. Và nói đến số mệnh ý tôi muốn nói những gì đau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.