ÁC QUỶ TRÊN THIÊN ĐÀNG - Trang 49

thơ, như nhạc. Nếu chiêm tinh mà lại tìm ra được những nốt mới, những
hòa âm mới, những rung động mới, thì chiêm tinh mới thực sự đắc lực cho
tôi. Kiến thức làm người ta khòm lưng; minh triết làm người ta buồn rượi.
Tình yêu sự thực không liên quan gì đến kiến thức hay minh triết cả: nó
nằm ngoài địa hạt chúng. Bất cứ điều gì ta tin chắc đều nằm ngoài phạm vi
của bằng chứng.
“Phương ngôn có nói, “phải đủ mọi loại mới làm thành một thế giới”.
Đúng. Điều này không thể áp dụng cho các quan điểm hay tư tưởng. Xếp
mọi hình ảnh lại với nhau, mọi quan điểm, mọi triết lý, ta vẫn không có
được một toàn thể. Tổng số của các góc cạnh và ảo ảnh này không làm và
không bao giờ làm thành sự thực. Tổng số của mọi kiến thức là rắc rối
thêm. Trí năng bỏ trốn với chính nó. Tâm trí không phải là trí năng. Trí
năng là sản phẩm của ngã, và ngã không bao giờ hết băn khoăn, không bao
giờ thỏa mãn. Khi nào ta bắt đầu biết là ta biết? Khi ta thôi không tin rằng
ta lại có thể biết. Hàng đi là sự thực đến. Và nó vô ngôn. Óc không phải là
tâm trí; nó là kẻ bạo tàn tìm cách thống trị tâm trí.
“Tất cả những điều này có ăn thua gì đến chiêm tinh? Có lẽ không, ấy thế
mà có. Đối với anh, tôi là hình ảnh của một loại tuổi Mùi nào đó; đối với
một nhà phân tích tôi là cái gì khác; đối với một môn đồ Mác-xít lại là một
thứ khác, và cứ thế. Tất cả những cái này có nghĩa gì đối với tôi? Máy chụp
của anh ghi ra sao có liên quan gì đến tôi? Muốn thấy một người toàn bộ và
thấy họ là gì, người ta phải dùng một loại máy ảnh khác; người ta phải có
một con mắt khách quan hơn là ống kính. Rồi người ta phải nhìn qua nhiều
mặt kính mà các tia phản chiếu sáng chói làm ta lóa mắt không còn thấy
được cái thực chất của một cá nhân. Ta càng học, càng biết ít; càng lắm
trang cụ, càng không thấy rõ. Chỉ khi nào ta ngưng không cố thấy nữa,
ngưng không cố biết nữa, ta mới thực sự thấy và biết. Cái gì thấy và biết
không cần đến kính và lí thuyết. Tất cả sự cố gắng và tranh đấu của chúng
ta đều có tính chất tự thú. Đó là một cách nhắc nhở chúng ta biết rằng
chúng ta yếu, dốt, mù, vô dụng.
Nghĩa là chúng ta không có. Chúng ta nhỏ bé hay bằng nào cũng do chúng
ta tự cho phép mình nghĩ mình bằng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.