ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 178

“Em có muốn tham gia không?”. Hàn Âm Ái khẽ hỏi, chăm chú nhìn

Hiểu Tranh không chớp mắt.

Hiểu Tranh nghĩ một lúc rồi thật thà nói: “Rất muốn ạ, nhưng em không

có tư cách”. Trong lòng cảm thấy rất buồn, vì là lưu học sinh nên dĩ nhiên
không thể được phía Hàn Quốc tiến cử. “Nếu em có tư cách tham gia thì
sao? Em có tự tin không? Phải biết rằng đến lúc ấy có rất nhiều người ưu
tú”.

Hiểu Tranh cười: “Em không dám nói là tự tin giành giải thưởng nhưng

em tự tin có thể phát huy khả năng cao nhất của mình. Còn về những người
khác, họ có ưu tú như thế nào cũng không ảnh hưởng đến em, em chỉ cần cố
gắng phát huy khả năng của mình là được”.

Hàn Âm Ái mỉm cười mãn nguyện. Không bị ảnh hưởng từ người khác,

cố gắng phát huy khả năng của bản thân mới là tâm lý tốt nhất.

“Vậy thì thời gian tiếp theo em hãy chuẩn bị thật tốt. Hãy chơi bản nhạc

Hồ già thập bát phách

(4)

. Em hãy tranh thủ thời gian luyện tập”.

Bản nhạc này kể về câu chuyện “Văn Cơ quy Hán”, diễn tả niềm vui

mừng khi được trở về quê hương đã bị mâu thuẫn tâm lý nhấn chìm trong
nỗi đau chia lìa.

Lời nói của giáo sư Hàn rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Hiểu Tranh có

cảm giác tim mình như bắn ra khỏi lồng ngực.

“Nhưng… em có thể tham gia ạ?”. Hiểu Tranh nhìn giáo sư bằng ánh

mắt hoài nghi.

Hàn Âm Ái chậm rãi nói: “Mặc dù theo thông lệ thì phải tiến cử các thí

sinh của nước mình nhưng không hề quy định rõ ràng bằng văn bản. Em
học ở đây thì dĩ nhiên có tư cách tham gia, vì thế cô tiến cử em”.

Tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng Hàn Âm Ái đã phải cố gắng rất nhiều,

dùng ảnh hưởng của mình trong giới âm nhạc thì Hiểu Tranh mới có tư
cách tham gia liên hoan nghệ thuật lần này. Cô chỉ hy vọng một viên ngọc
quý như Hiểu Tranh có thể tỏa sáng, gây được sự chú ý với giới nghệ thuật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.