ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 176

nghỉ ngơi họ lại thảo luận một số vấn đề về âm nhạc.

“Anh thấy dạo này em tiến bộ rất nhanh”, Chul Kang cười và nói, “tuy

anh không hiểu về đàn tranh nhưng anh thấy tiếng đàn của em càng ngày
càng lay động lòng người”.

“Thật ạ?”. Hiểu Tranh cười, “Em cũng thấy thế. Trước đây em chỉ quan

tâm đến vấn đề kỹ năng, chỉ pháp có thuần thục không, nốt nhạc có trôi
chảy không? Nhưng bây giờ em thấy mình rất dễ dàng hòa mình vào bản
nhạc, vào tình cảm ẩn chứa trong đó, những yêu cầu về kỹ năng cũng dễ
dàng hoàn thành”.

Chul Kang vui mừng nhìn cô: “Chả trách, thì ra khả năng diễn tấu của

em đã đạt đến cảnh giới cao như vậy”.

“Giáo sư Hàn cũng nói vậy”, Hiểu Tranh ngượng ngùng nói: “Cô ấy nói

một nghệ sĩ đàn tranh ưu tú không chỉ cần có kỹ năng diễn tấu tuyệt vời,
quan trọng hơn còn phải biết lấy cái tình để lay động lòng người, dùng âm
nhạc để làm cảm động người nghe. Như thế mới được coi là thành công…”.

Chul Kang chăm chú lắng nghe rồi khẽ gật đầu. Tuy giáo sư Hàn nói về

đàn tranh nhưng chơi bất kỳ loại nhạc cụ nào cũng cần phải đạt được cảnh
giới đó. Hiểu Tranh đã đạt đến cảnh giới ấy rồi, nhưng mình thì…

“Anh đang nghĩ gì đấy?”. Hiểu Tranh ngạc nhiên nhìn Chul Kang.

“Ừ, đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn”.

“Anh cũng biết câu nói này sao?”. Hiểu Tranh ngỡ ngàng nhìn anh.

“Từ xưa Hàn Quốc đã ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc, vì thế điều này

không có gì là lạ cả”. Chul Kang mỉm cười và nói. Thực ra… sau khi quen
Hiểu Tranh anh mới đặc biệt quan tâm đến văn hóa Trung Quốc.

“Ồ”, Hiểu Tranh gật đầu. Nghĩ đến việc gần đây Chul Kang chăm chỉ

luyện tập một bản nhạc, cô tò mò hỏi, “Gần đây anh luyện bản nhạc gì
vậy?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.