ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 185

Cô nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Chiếc chuông gió thủy tinh treo

trước cửa phát ra tiếng kêu leng keng vui tai. Hiểu Tranh nhìn chiếc dây
chuyền ngộ nghĩnh, trông giống như cây đàn tranh trên tay. Cô đã mua nó
lúc mua quà cho mọi người để tặng một người có lẽ suốt đời sẽ không gặp
lại.

Hiểu Tranh giơ tay, đặt sợi dây dưới chiếc chuông gió, hy vọng tiếng

chuông sẽ mang nỗi nhớ nhung của mình đến với Joon Ho đang ở nơi đất
khách quê người.

Joon Ho, bây giờ là bốn giờ sáng, anh có biết là em đang nhớ anh

không?

Bầu trời đêm đen đặc lấp lánh những ngôi sao nhỏ giống như những

viên kim cương. Cô ngắm nhìn bầu trời đêm, lặng lẽ thở dài.

VOL 9-2

Hiểu Tranh và Chul Kang đạt hai giải thưởng lớn trong liên hoan nghệ

thuật quốc tế dành cho học sinh trung học gây xôn xao trường trung học
Seoul. Hiệu trưởng cười tươi như hoa nở, đặc biệt khen ngợi họ trong buổi
meeting của trường. Chul Kang vốn dĩ đã được vô số các cô gái mến mộ,
lần này đạt giải suốt ngày bị họ vây quanh, gần như mất hết tự do. Điều
đáng ngạc nhiên hơn là phong thái tuyệt mỹ và tiếng đàn tuyệt diệu của
Hiểu Tranh trong liên hoan nghệ thuật đã làm dấy lên làn sóng yêu thích
đàn tranh ở trường.

Hiểu Tranh vô cùng ngạc nhiên và vui mừng trước làn sóng ập đến bất

ngờ này. Từ trước tới nay, cô luôn mong có thể đưa đàn tranh đến với mọi
người. Không ngờ bây giờ lại có hiệu quả lớn như thế này.

Tối hôm ấy, Hiểu Tranh vừa tắm xong, đang lên mạng bằng chiếc laptop

mới mua thì Chul Kang và Da Woo đến chơi.

“Sao mọi người lại đến đây?”. Hiểu Tranh mừng rỡ mời mọi người vào

phòng.

“Cậu quên đây là ký túc của mình sao?”. Da Woo mỉm cười và nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.