ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 48

mẽ. Chul Kang dịu dàng còn anh lạnh lùng. Nếu Chul Kang giống như hồ
nước mùa xuân dịu dàng thì anh giống như ngọn núi băng lạnh lẽo…

Lúc Hiểu Tranh vẫn đang suy nghĩ viển vông thì đột nhiên “núi băng”

nói: “Làm gì mà ồn ào thế?”. Ngay cả giọng nói cũng thật lạnh lùng.

Choi Joon Ho chau mày, lạnh lùng nhìn mấy cô gái đáng ghét quấy rầy

sự yên tĩnh của mình.

Giống như mọi ngày, anh nằm trên cây ngô đồng ít người chú ý này,

ngây người nhìn ra xa. Nhưng đúng lúc anh sắp chìm vào giấc ngủ thì lại
nghe thấy tiếng cãi cọ của đàn quạ này. Anh nhìn qua kẽ lá thì thấy mấy cô
gái hung dữ đang vây đánh một cô gái thanh tú.

Khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái ẩn chứa nỗi phẫn nộ, lo lắng và… một

chút gì đó của sự yếu đuối bi ai, nhưng cô ấy không hề khóc lóc hay kêu
gào.

Bỗng nhiên anh thấy trái tim rung động. Không biết vì sao anh hét lên

một tiếng rồi nhảy xuống. “Đâu có… không làm gì cả”. Đám con gái sợ hãi
trả lời. Tuy anh rất đẹp trai nhưng sự lạnh lùng của anh khiến người ta
khiếp sợ.

“Không làm gì?”. Anh sa sầm mặt, nhìn về phía cây gậy đang giương

cao. Cô gái thanh tú dưới cây gậy đang ngây người nhìn anh.

Phát hiện cây gậy vẫn đang ở trên không trung, cô gái kia vội giấu sau

lưng. “Cái đó… thì… cái đó…”. Cô ta ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Dưới
ánh nhìn lạnh lùng như lưỡi kiếm sắc nhọn của Choi Joon Ho, cô gái hung
hăng hống hách lúc này sợ đến nỗi không thể nói lên lời.

Choi Joon Ho chán ngán xua tay ngắt lời cô ta: “Tôi không cần biết các

cô đang làm gì, chỉ biết là quấy rầy tôi. Tốt nhất là các cô biến đi, nếu
không đừng trách tôi không khách sáo”.

Không - khách - sao? Má ơi! Nghĩ đến chuyện anh chàng đẹp trai trước

mắt là cao thủ Taekwondo, các cô gái sợ đến nỗi không dám nhìn khuôn
mặt tuấn tú ấy nữa, vội vàng quăng gậy đi rồi co cẳng chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.