ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 49

Hiểu Tranh nhìn mấy cô gái gây gổ với mình co cẳng chạy với tốc độ

tên lửa, biến mất trong nháy mắt mà không dám tin vào mắt mình. Quả thực
khó mà tưởng tượng được. Những cô gái hung hăng đến nỗi động một tí là
thượng cẳng tay hạ cẳng chân, vậy mà chỉ cần vài câu nói lạnh lùng của anh
là sợ xanh cả mặt?

Cô quay đầu lại, lặng lẽ nhìn anh. Chẳng phải anh ấy rất lạnh lùng sao?

Nhưng anh ấy đã cứu mình.

Có nên cảm ơn anh ấy không nhỉ? Sự lạnh lùng của anh khiến Hiểu

Tranh có chút do dự.

Hiểu Tranh vẫn đang chần chừ thì anh thờ ơ liếc nhìn cô rồi quay người

bước đi.

Hiểu Tranh ngây người nhìn hình bóng của anh khuất dần, một lúc lâu

sau mới bình tĩnh lại. Khuôn mặt tuấn tú ấy… đã khắc sâu trong tâm trí của
cô…

VOL 3-2

Mặt trời lặn.

Ánh hoàng hôn còn sót lại hắt vào hội trường. Chiếc gương trên tường

phản chiếu ánh chiều tà khiến phòng đàn của Hiểu Tranh ngập tràn trong
ánh sáng kỳ diệu, huyền ảo.

Hiểu Tranh ủ rũ ngồi trước đàn tranh. Những ngón tay nhẹ lướt dây đàn,

phát ra những âm thanh không đều nhau. Trong lòng cô có rất nhiều điều
phiền muộn, lo lắng.

Gần đây việc luyện đàn không những không có chút tiến bộ nào mà còn

có cảm giác ngày càng đi xuống. Cô cảm thấy rất lo lắng. Nhưng càng lo
lắng thì lại càng chơi không tốt. Vì thế hôm nay, cô quyết định nghỉ tập.

Cô đứng dậy, chậm rãi bước đến cửa sổ. Nhìn ánh sáng rực rỡ cuối chân

trời, cô lặng lẽ thở dài. “Hiểu Tranh”. Một giọng nói dịu dàng vang lên phía
sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.