ADELINE BÊN SỢI DÂY ĐÀN - Trang 55

thưởng thức bài giảng sinh động, tuyệt diệu của thầy mà nằm gục xuống
bàn. Chỉ còn một số ít tuy không nằm gục xuống nhưng đang trong cuộc
chiến giằng co với con sâu ngủ. Chẳng còn cách nào cả, ai bảo đây là tiết
vật lý cuối cùng của buổi chiều? Tinh thần và sức lực đã bị vắt kiệt, lại còn
phải nghe tiết vật lý khô khan nhàm chán này nữa, chả trách mà học sinh
đều gục hết cả.

Cuối cùng, tiếng chuông tan lớp cũng vang lên. Những học sinh vốn

đang ngáp dài bỗng tỉnh như sáo. Tan học rồi, tiếng vỗ tay cùng với tiếng
reo hò rộ lên. Mọi người bắt đầu thu dọn sách vở ra về, tốc độ nhanh đến
nỗi khiến người ta nghi ngờ lúc nãy hình như họ không hề ngủ gật. Chưa
đầy hai phút, phòng học trống trơn, chỉ còn lại vài bóng người điểm xuyết.

Da Woo vươn vai rồi nói với Hiểu Tranh: “Mình nghe nói chiều nay

trường mình có trận thi đấu bóng rổ, đối thủ là trường trung học Seongnam,
chúng mình đi xem đi”.

“Nhưng mình còn phải luyện đàn tranh”. Hiểu Tranh ngập ngừng nói.

“Cậu xem cậu lúc nào cũng luyện tập, còn gì là thú vị cơ chứ? Hơn nữa,

gần đây tâm trạng của cậu không được tốt lắm, coi như là giải khuây đi”.
Da Woo nói rồi kéo tay Hiểu Tranh đi ra ngoài.

Nghĩ đến việc luyện tập ngày càng đi xuống, Hiểu Tranh thở dài. Đi giải

khuây một chút cũng tốt.

“Thôi được, vậy thì chúng mình đi”.

“Thế mới gọi là những học sinh năng động chứ”. Da Woo cười rồi nói,

“Nhanh lên, nếu không sẽ không còn chỗ đâu”.

Hai người chạy đến nhà thi đấu của trường. Da Woo tỏ ra rất nóng lòng

muốn xem trận đấu.

Nhưng đến nhà thi đấu mới thấy, ở đó người đông như kiến, không còn

một chỗ trống.

“Không phải chứ? Vừa tan học là chúng ta chạy đến đây ngay, thế mà đã

chật kín hết cả rồi. Lẽ nào bọn họ không lên lớp sao? Tích cực quá sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.