Dự thảo lần 5: Có các dấu hiệu cho thấy một số người tin rằng, một lời
cho người khôn ngoan có thể là đủ trong một số điều kiện, mặc dù điều này
có thể thay đổi trong các hoàn cảnh. Kết luận này có thể không chính xác
theo phân tích chi tiết, và chỉ nên dùng với hiểu biết đầy đủ về các giả định
cơ bản.
Hướng dẫn mà COO của tôi soạn quá dày và phức tạp. Tôi tự hỏi làm
sao các nhân viên của mình có thể hiểu và làm theo nó nếu tôi cũng không
thể. Vậy nên, tôi đã loại bỏ nó.
Nếu đang chuẩn bị giao tiếp với khán giả, sẽ thật khôn ngoan khi làm
theo lời khuyên của diễn giả chuyên nghiệp Peter Meyer. Ông nói:
Hầu hết các diễn giả đều đưa quá nhiều thông tin vào bài phát biểu của
mình. Có quá nhiều thứ bạn cần chia sẻ trong một giờ và muốn mọi người
tiếp thu. Chúng ta đã bắt đầu làm theo một mô hình cụ thể để đảm bảo rằng
chúng ta không phá vỡ quy tắc này. Tôi gọi nó là Quản lý Xếp hình.
Khi đưa ra những ý tưởng, hãy tưởng tượng rằng bạn sẽ yêu cầu khán giả
lắp ráp một trò chơi ghép hình lớn. Ý tưởng của bạn là những miếng ghép.
Khi thực hiện trò chơi, điều đầu tiên mà bạn cần làm là nhìn vào bức
tranh gợi ý. Bài nói chuyện của bạn nên có nó bởi nó cho biết bạn cần đưa
ra mảnh ghép nào.
Bạn có bao nhiêu ý tưởng trong trò ghép hình? Hãy nhớ rằng bức tranh
1.000 mảnh khó ghép hơn bức 100 mảnh nếu bạn chỉ có một giờ để làm
điều đó. Tôi chỉ để tối đa ba ý chính trong các cuộc trò chuyện của mình và
như thế vẫn có thể là quá nhiều trong một giờ.
Hãy tự đặt câu hỏi trước khi bạn bắt đầu xây dựng bài nói chuyện. Nếu
đang chơi xếp hình và chỉ có một giờ để hoàn thành, bạn có muốn bị giấu
mất bản mẫu hoàn chỉnh đi không? Hay bạn muốn người ta bổ sung các
mảnh ghép? Đừng mắc lỗi tương tự khi xử lý bài nói chuyện của bạn.
Nói cách khác, cho dù ý tưởng đó tuyệt vời đối với bạn đến đâu, đừng
đưa nó vào trừ khi nó là mảnh ghép hoàn hảo cho bức tranh mẫu.