AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 121

bùng phát, nên họ đã chạy tới an ủi vỗ về tôi và trách mẹ tôi đã không hiểu
người khác.

Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn thấy rất rõ một điều rằng màn

khóc lóc của tôi lúc đó không phải là do buồn rầu, mà là bởi cảm giác bị xúc
phạm.

Nói thế không có nghĩa là mẹ đã đoán trúng tim đen của tôi. Cho dù trong lễ

tang của ông nội, tôi chẳng hề cất lên được một tiếng khóc, nhưng hơn ai hết,
lúc đó tôi đang khắc sâu vào lòng sự mất mát lớn lao khi ông ra đi, cùng tất cả
những ký ức, kể cả những điều nhỏ bé, vụn vặt nhất về ông nội. Ngay đến
những chi tiết tỉ mỉ trên khuôn mặt của ông mà chẳng có tấm hình nào ghi lại
được, đến những câu chuyện hay thói quen nhỏ nhặt của ông mà mọi người
đều lãng quên ấy, tôi vẫn nhớ được như in, dù rằng sau này, khi đã lấy chồng
và mọi người đều bảo tôi có trí nhớ tốt. Song, tôi lại cho rằng điều đó không
thuộc về trí nhớ và mà là do vấn đề tình cảm.

Sợi dây thừng được bện bằng sợi gai một cách chắc chắn treo lơ lửng trên xà

nhà ấy dài vừa đủ cho một người có thể bám lấy, trèo lên hiên phòng khách.
Trước khi bị trúng gió, ông tôi vẫn thường bám nhẹ vào sợi dây ấy mỗi lúc trèo
lên trèo xuống. Sau lần ông bị trúng gió đầu tiên, tôi đã nhìn thấy mấy lần ông
run rẩy bám vào sợi dây, khi ấy, ông đã hồi phục được phần nào và có thể tự ra
sân hoặc chuồng xí sau nhà.

Sau khi ông mất, sợi dây thừng ấy vẫn còn được treo lửng lơ ở đó. Mỗi lần

nghỉ học về quê, ngay từ đằng xa, sợi dây thừng buông dài trước gian phòng
khách trống trải đã đập vào mắt tôi, khiến trong tôi chợt dậy lên một nỗi niềm
đau đớn, cơn đau như xâm chiếm khắp lồng ngực, tựa như trái tim đang rạn vỡ.
Vì thế, việc tôi thường làm đầu tiên là chạy lại, nắm lấy sợi dây ấy như thể
chạy tới một người đang chờ đợi tôi ở đó đã rất lâu rồi. Không hiểu sao tôi lại
thấy yêu đến thế sợi dây nhớp nháp vì thấm đầy mồ hôi tay của ông nội. Tôi
thường bám lấy sợi dây như để tận hưởng cảm xúc giống như lúc được ngồi
trong lòng ông tôi, và tôi đã làm điều đó một cách kín đáo, không để cho ai
phát hiện.

Tình hình chiến sự ngày càng trở nên bất lợi, những buổi diễn tập phòng

không diễn ra thường xuyên hơn và chúng tôi phải mặc những chiếc quần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.