AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 120

lòng, bởi hình như đó là số phận của chỉ riêng anh tôi mà tôi không được đồng
sở hữu. Có vẻ như đó là nỗi niềm thương xót của tôi đối với sự mềm yếu và
nhạy cảm của anh tôi.

Tôi nghĩ tới cả chuyện anh tôi không ăn được nổi một miếng thịt nào, sau

khi chứng kiến cảnh người ta giết lợn, đã làm cho người lớn trong nhà phải lo
lắng. Bất chợt trong tôi cũng nảy sinh một nỗi âu lo giống như thế.

Đến ngày đưa tang, một phần cũng vì phần mộ gia đình nhà chúng tôi ở gần,

song, chính những tấm trướng được xếp tiếp nối nhau đã tạo thành một hàng
kéo dài từ trước cửa nhà đến tận chân núi. Chiếc quan tài lộng lẫy đã làm nên
một quang cảnh đám tang xa xỉ mà có lẽ ngay cả Seoul cũng không được như
vậy. Không rõ có phải là phong tục thời đó không, hay là tập tục của riêng gia
đình chúng tôi, mà con cháu, phụ nữ trong nhà chỉ được bám lấy quan tài kêu
khóc thảm thiết rồi lặng lẽ rút lui, chứ không đưa ra tận mộ.

Xong công việc chính, mọi người được mời đến đông đủ hơn cả lúc đầu.

Sau năm ngày trở thành tâm điểm ngày đêm với bao nhiêu nghi thức và trình
tự phức tạp chẳng rõ đầu cuối thế nào ấy, di hài người quá cố giờ đã được yên
nghỉ, nhưng sự trống vắng đi cùng với hụt hẫng sau đó mới khiến cho tang gia
rối bời, không biết phải làm gì, dù rằng có nhiều người đã ở lại giúp đỡ. Bầu
không khí trống rỗng, không biết phải khỏa lấp bằng cách nào, còn khiến cho
cả tâm hồn trẻ thơ chìm ngập trong một nỗi sợ hãi mơ hồ đến bất an. Đúng vào
lúc tất cả trở nên vô cùng nhạy cảm và chỉ cần có ai động tới là có thể òa lên
khóc được, mẹ tôi lại buông ra những lời thật cay nghiệt: “Cái con hơi động
một tý là lại khóc với lóc, vậy mà đến lúc ông nội mất lại chẳng thèm nhỏ lấy
một giọt nước mắt nào. Thế là kiểu gì hả? Thế mà lúc nào ông cũng chiều
chuộng. Con chó được chủ yêu chiều những lúc như thế này còn biết nhịn ăn,
nhịn uống vài ngày.

Chả thế mà người ta bảo con gái, cháu gái là một lũ nuôi tốn công vô ích có

sai đâu.” Không chỉ có những lời cay độc ấy, ánh mắt của mẹ nhìn tôi cũng sắc
lẹm và lạnh lùng như không còn một chút tình nào cả. Từ lúc đó, tôi bắt đầu
khóc. Tôi lăn ra gào lên thảm thiết, cho đến khi mọi thứ trước mắt mờ đi và
không còn thấy một chút sức lực nào nữa. Bà nội và các thím tôi thì ngỡ rằng
tôi đã cố gắng kìm nén những buồn rầu trong lòng và giờ là lúc tất cả đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.