AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 131

59 Bánh bột gạo tẻ hấp, nhân táo đỏ, vừng, đậu v.v... được nặn hình con sò, là
món ăn không thể thiếu của người Hàn Quốc vào ngày lễ Chuseok.

Chẳng hiểu sao lúc ấy trong tôi lại chỉ tồn tại có mỗi một suy nghĩ là xấu hổ

với lũ bạn. Mong sao cho khoảng thời gian nhục nhã này qua mau. Tiếng còi
chỉnh đốn lại hàng ngũ đang tán loạn của cô giáo vừa vang lên, bà tôi liền dặn
dò kỹ càng rằng ba bọc songpyeon này, một bọc để biếu cô giáo, một bọc để
mang lên Seoul chia cho nhà chú út, một bọc để chia cho các bạn. Dặn dò xong
xuôi, lúc đó bà mới quyến luyến chia tay với tôi.

May là hôm ấy cô giáo chủ nhiệm của tôi bị gãy chân nên đã không đi tham

quan được, một cô giáo khác lãnh trách nhiệm phụ trách chúng tôi. Tôi cứ sợ
biết đâu bà tôi lại muốn chào cô giáo chủ nhiệm, nên đã mau lẹ thì thầm vào tai
bà việc đó rồi bảo bà về luôn đi. Lòng dạ tôi thật ngổn ngang khi biết rằng bà
tôi vẫn đứng từ xa ngóng về phía chúng tôi đang xếp hàng và lần lượt rời khỏi
sân ga Gaeseong. May sao Bok-sun chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng mang cùng tôi
số đồ đạc bỗng dưng phát sinh ấy.

Trong suốt khoảng thời gian đi theo hành trình đã được định sẵn từ trước đó

là cung điện Manwoldae

*

, cầu Seonjukkyo

*

..., tâm trạng của tôi thật u ám.

Cả lúc nghỉ ăn trưa, tôi cũng không đem chia bánh songpyeon.
60 Cung điện của vương triều Korea (918-1392) ở Gaeseong. 61 Cầu đá có
từ thời Korea ở Gaeseong.

Tất nhiên tôi cũng chẳng đem biếu cô giáo. Bởi dù gì thì tôi cũng đã lớn rồi

nên không thể không cảm thấy hối hận vì tại sao mình lại có suy nghĩ xấu hổ
do bà cơ chứ. Tuy nhiên, không rõ có phải chỉ vì mỗi sự ăn năn ấy làm cho tâm
trạng tôi buồn chán như vậy hay không. Trong lòng tôi chia ra làm hai nửa,
một nửa là cảm giác hối hận vì tại sao mình lại như thế, một nửa là suy nghĩ
không thể cưỡng lại được, rằng tại sao gia đình chúng tôi lại như vậy? Mối
quan hệ gắn bó khăng khít và sự quan tâm quá mức của những thành viên ruột
thịt trong gia đình đã dần dần khiến tôi cảm thấy phát cáu, như đang bị kìm
kẹp đến mức không thể chịu đựng hơn được nữa.

Đêm đến, khi tôi về tới ga Gyeongseong, đã có anh tôi chờ sẵn ở đó. Bok-

sun, người bạn tận tụy mang giúp tôi bọc bánh songpyeon cho đến tận lúc trao
cho anh tôi và thấu hiểu được tâm trạng rối như tơ vò của tôi, cuối cùng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.