AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 134

của tôi, chỉ với việc cô không giống như họ cũng đã đủ gây thiện cảm với mẹ
tôi rồi.

Vậy mà hình phạt của cô giáo dành cho chúng tôi thật kỳ quặc và hãi hùng

hết chỗ nói. Lớp sáu có sáu lớp, trong đó có hai lớp học sinh nữ. Cô giáo liên
tục khơi dậy ý thức cạnh tranh với các lớp khác, tất nhiên cũng vì mục đích
nâng cao điểm số của chúng tôi. Bởi thế, chỉ cần sau kỳ thi đánh giá toàn quốc,
điểm của lớp chúng tôi thấp hơn lớp đó một chút thôi, lúc ấy không cần biết
điểm số cá nhân thế nào, cả lớp đều bị phạt và cô giáo biết dùng hình phạt để
chẳng phải động đến một ngón tay cũng vẫn có thể trừng phạt chúng tôi một
cách vô cùng nghiêm khắc. Đó là bắt từng cặp chúng tôi đứng đối diện nhau và
tát vào má của nhau cho đến khi nào cô giáo bảo dừng lại mới thôi.

Có vẻ như nếu để cho chúng tôi được tự tát nhau thì sẽ chỉ tát nhẹ, song thực

tế lại không phải như vậy. Bởi chỉ cần phát hiện ra cặp nào có dấu hiệu tát nhau
nhẹ, cô chỉ khẽ cười khẩy và dọa rằng nếu tiếp tục giở trò lừa bịp như thế, cô
sẽ để cho đứng tát nhau không bao giờ được ngưng tay. Nhưng hơn thế, đó còn
là việc không thể thoát khỏi cảm giác đối phương vừa đánh mình đau hơn, nên
cho dù có cảm thấy oan ức, khi được tát, vẫn chợt có ý muốn tát mạnh hơn cả
đối phương. Hãy thử tưởng tượng xem. Cảnh những đứa con gái mới mười ba,
mười bốn tuổi, đứng đối diện nhau và cùng đẩy lòng thù hận lên đến vô hạn,
trừng phạt lẫn nhau cho đến khi những gò má đẹp như những bông hoa bị tấy
đỏ lên mới ngừng. Đó thật đúng là con đường dẫn đến địa ngục, không có lối
thoát.

Bok-sun và tôi điểm số thường giống nhau, chiều cao cũng sàn sàn như

nhau, nên khi xếp theo thứ tự điểm số hay chiều cao, chúng tôi rất hay bị ghép
thành một cặp. Hai đứa tôi cũng không ngoại lệ. Niềm căm phẫn tăng dần theo
những cái tát với cường độ mỗi lúc một mạnh hơn. Đến một ngưỡng nào đó,
với chúng tôi, việc đứa nào tát đau hơn chẳng thành vấn đề, mà chỉ còn lại một
động lực phi nhân tính trong người khiến cả hai đứa không thể dừng tay được.
Khi cô giáo ra lệnh ngừng tay, nỗi căm hờn trong chúng tôi lập tức biến thành
cảm giác xấu hổ và ngay lúc ấy, không thể nào nhìn mặt nhau được. Đó quả là
một thứ hình phạt mà chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ thấy rùng mình. Thật không
hiểu nổi tại sao cô giáo tôi, một người mà theo như lời của mẹ, thật nhã nhặn
và có cảm tình nhất trong số những cô giáo chủ nhiệm từ trước tới giờ ấy, lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.