AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 135

có thể ép những đứa trẻ ở lứa tuổi chúng tôi phải trải qua những giờ phút đầy
thú tính như thế.

Mẹ tôi muốn tôi đỗ vào trường trung học nữ Gyeonggi. “Chỉ cần muốn thì

chẳng có chỗ nào là không thể vào được”. Câu nói này của cô giáo chủ nhiệm
đã trở thành nguyên nhân của mọi tai họa. Sáu năm trời, tôi chưa từng một lần
đạt học sinh ưu tú, bản thân tôi cũng tự biết rằng điểm số của tôi không bằng
những đứa nằm trong danh sách sẽ đậu vào trường nữ Gyeonggi của cô giáo.
Không có lý nào mẹ lại không nhận ra điều đó.

Mẹ vốn là người tham lam nhưng lại không có gan đối với những điều quá

mạo hiểm. Vì thế, với mẹ tôi, cần có cớ gì đó để từ bỏ bớt lòng tham. Và thế là
mẹ lại bắt đầu oán trách anh tôi một cách vô cớ rằng giá mà ngày trước chịu
cho đổi họ, thì giờ có thể để tôi thi vào trường nữ Gyeonggi được rồi, giờ mà
nếu thi vào đó, thể nào cũng lại vướng vào chuyện ấy cho coi. Câu chuyện đổi
họ đã im ắng khá lâu, nay lại được đem ra bàn cãi.

Mẹ đã đem vấn đề đó ra thảo luận với cô giáo chủ nhiệm để nhận được sự

chắc chắn cho suy nghĩ của mình. Cô giáo đã tránh câu trả lời rõ ràng và chỉ
đưa ra ý kiến chung chung, là tuy không có quy định ấy, nhưng vì đó là trường
công lập nên có thể sẽ gặp bất lợi trong trường hợp xét bằng điểm. Với mẹ,
điều đó đã trở thành một cái cớ rất chính đáng. Tôi thấy bực mình với mẹ, vì
biết đó là điều bất đắc dĩ, thế mà mẹ vẫn quấy rầy anh, tôi thấy phục anh tôi vì
có thể kiên nhẫn chịu đựng được những cơn bực bội của mẹ. Tôi có cảm giác
phải giúp đỡ anh tôi, người mang trong mình một niềm tin nào đó mà cả mẹ
lẫn tôi đều không thể đoán biết được.

Tôi đã thuyết phục mẹ và thi vào trường nữ Sukmyeong.
Ngày đó, trường học được cô giáo dựa vào điểm số để gợi ý chỉ có tính chất

tham khảo, còn quyền tự do lựa chọn thi vào trường nào tùy thuộc vào hoàn
cảnh và sở thích của cá nhân vẫn được tôn trọng hơn cả. Bok-sun chọn trường
Gyeonggi, điều ấy cũng là một trong những lý do khiến tôi tránh trường đó.
Liệu có phải vì chúng tôi suốt ngày dính với nhau nên đã chán nhau rồi chăng?
Hay như bây giờ người ta nói tình cảm cần thời gian xa nhau để thử thách?
Bạn tôi cũng đồng cảm với suy nghĩ rằng chúng tôi phải chia tay. Hai chúng
tôi, những đứa trẻ đã bị nhiễm ảnh hưởng của các cuốn truyện thiếu nữ ủy mị,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.