AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 136

đã cùng quyết định sẽ đổi trao nhân duyên bằng những lá thư và lên kế hoạch
cho cuộc ly biệt một cách thật khác người.

Ngay cả khi tôi nộp đơn vào trường Sukmyeong, mẹ vẫn không ngừng lo

lắng về việc không đổi họ. Giờ lại thêm cả nỗi lo tôi sẽ bị đánh trượt khi kiểm
tra sức khỏe.

Tôi thấu hiểu được sự lo lắng ấy của mẹ và biết rằng mẹ tôi đã đang âm

thầm chuẩn bị một lý do nào đó khi chẳng may tôi không đỗ vào trường đó
được. Ngay cả trong mơ, mẹ cũng không muốn nói rằng tôi bị trượt vì học lực
không đủ. Chẳng hiểu mẹ nghe được thông tin vu vơ từ đâu rằng nếu cân nặng
không đủ bao nhiêu đấy thì người ta sẽ đánh trượt, thế là mẹ đã ra sức làm mọi
việc chỉ để khiến cho trọng lượng của tôi tăng nhanh.

Tôi thuộc diện rắn rỏi nhưng người lại ốm nhom. Bok-sun cũng chỉ cao

bằng tôi, nhưng khuôn mặt bầu bĩnh và dáng người lại mập mạp, nên ở lớp nó
có biệt danh là “đa phúc”. Chúng tôi lúc nào cũng cặp kè với nhau, thân đến
mức chẳng bao giờ phân biệt cái này của tớ, của đằng ấy, nên ngay cả cô giáo
cũng thường đùa với Bok-sun là: “Sẻ cho bạn ấy ít thịt đi”. Không có lý nào
những thớ thịt lại mọc thêm ra được chỉ vì sự nóng lòng của mẹ. Hôm kiểm tra
sức khỏe, mẹ nhét đầy nhẫn bạc này nọ vào mọi ngóc ngách bên trong áo của
tôi cho vừa đủ số cân nặng. May mà ngày đó mẹ tôi là người tiên phong trong
việc chế giễu cái chuyện cho con ăn kẹo kéo hay cơm nếp vào ngày thi mà ai ai
cũng làm. Chứ giả sử mẹ tôi là một người u mê với những điều mông muội ấy
thì mọi chuyện sẽ thế nào nhỉ? Chỉ cần tưởng tượng thôi, tôi cũng đã muốn ôm
lấy bụng mà cười. Cả Bok-sun và tôi đều vượt qua kỳ thi một cách không mấy
khó khăn. Kỳ thi vượt cấp diễn ra trước khi tốt nghiệp nên ngay cả khi đã thi
đỗ, chúng tôi cũng vẫn đi học như mọi ngày, còn cô giáo thì giảng bài qua loa.

Có lúc cô còn kể chuyện về những vở ca kịch cô vừa mới xem, có lúc lại nói

những chuyện giống như giáo dục giới tính ngày nay. Cô còn bảo những đứa
trẻ thi đỗ nên dành thời gian để đi điện thờ tạ lễ. Trước ngày thi, chúng tôi
cũng đã xếp thành từng đoàn, đến đó để cầu được thi đỗ.

Một hôm, Bok-sun rủ tôi đi điện thờ để lễ tạ. Dù trước đó cô giáo đã nhắc

tới rồi, nhưng khi nghe Bok-sun đề nghị, tôi vẫn thấy có gì đó thật lạ. Chúng
tôi cũng chẳng phải là những đứa học sinh gương mẫu một cách máy móc tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.