AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 138

không thể nào gỡ được và rồi tự lúc nào, hai đứa đã đặt chân tới khu Vọng
Namsan, nơi chỉ có những người Nhật Bản sống ở đó. Cả hai đều đứng ngây ra
nhìn ánh đèn lần lượt lóe sáng ở những ngôi nhà nằm chen chúc nhau nơi con
phố chính bên phía đối diện.

Con đường sám hối ảm đạm đến phát khóc. Hai đứa vốn cứ gặp nhau là như

cá gặp nước, chuyện cả ngày cũng không hết, ấy vậy mà ngày hôm đó lại gần
như chẳng nói với nhau câu nào. Và chúng tôi đã chia tay trong tâm trạng đầy
ngượng ngùng. Chúng tôi ý thức được những mâu thuẫn chồng chéo trong lòng
của cả hai và cố tìm mọi cách để “truyện tranh hóa” điều đó, nhưng thật vô ích.
Trận cảm ngày hôm đó đã khiến tôi phải nghỉ học tới tận ngày lễ tốt nghiệp.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, Bok-sun cũng chẳng đến thăm tôi. Anh tôi

hứa sẽ mua cho một bộ quần áo kiểu Âu để mừng tôi thi đậu và đã đưa tôi đi
cửa hàng Bách hóa Hwashin

*

. Với anh tôi, đó là một cách thể hiện vai trò làm

anh, còn với tôi, đó lại là lần đầu tiên trong đời được bước chân vào một nhà
hàng Âu. Ngày ấy, cuộc sống của những người dân thường mà người Nhật đã
mặc nhiên coi như “hậu phương” của họ, càng ngày càng trở nên khốn khó.
Chúng tôi đã phải xếp hàng cả ngày từ tầng dưới để vào được nhà hàng đồ Âu
ở tầng bốn hay năm gì đó của cửa hàng bách hóa Hwashin.
63 Trung tâm thương mại theo phong cách hiện đại đầu tiên của người Triều
Tiên, được xây dựng vào tháng 9 năm 1929, nhằm cạnh tranh với các cửa
hàng bách hóa khác của người Nhật Bản.

Lúc anh tôi dẫn tôi ra khỏi nhà, mẹ còn bảo: “Có anh trai tốt bụng, tha hồ

mà sướng nhé”. Thế nhưng đến khi được như vậy, tôi lại chẳng thấy sung
sướng một chút nào. Tôi chỉ nhớ được những người cố ý chen lên phía trước
trong hàng người đứng xếp hàng ấy, nhớ được chiếc khăn trải bàn sạch sẽ hay
nước canh được đựng trong cái đĩa và hai chiếc bánh mì nhỏ bằng nắm tay của
cái nhà hàng, nơi chúng tôi đã phải chờ đợi lâu thật lâu mới đặt chân được vào
đó. Ngoài ra, chẳng thể nào nhớ nổi món ăn chính của ngày hôm ấy là gì.

Đến ngày lễ tốt nghiệp, tất cả thành viên trong gia đình, đương nhiên là cả

vợ chồng chú út, đều đến trường.

Bok-sun được nhận phần thưởng học sinh ưu tú và cả phần thưởng học sinh

cần mẫn. Còn tôi chẳng được nhận phần thưởng nào. Mọi người trong nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.