AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 170

75 Trong tiếng Hàn lạc đà còn được gọi là Yakta nên tên cầu được lấy bằng
âm đầu của chữ này.

Mặc dù vậy, việc thông hành giữa hai bên cầu lại không bị tra hỏi hay bị hạn

chế gì hết. Vì những tin đồn khiếp sợ mà thỉnh thoảng lại có cả những cô gái
trẻ đội những chiếc khăn nhàu nhĩ trên đầu, mặt cúi gằm xuống đất và đi thẳng
về phía trước. Còn những lính Mỹ hay lính Liên Xô, tất cả họ đều mang vẻ
ngoài hao hao giống nhau với cặp mắt phơn phớt vàng, mái tóc màu nâu và vẻ
mặt lúc nào cũng tỏ ra tếu táo. Giữa cây cầu Ya cũng chẳng có vạch nào được
kẻ, thậm chí cũng chẳng có nổi một đoạn dây thừng được căng ra đánh dấu để
biết được đâu là vĩ tuyến 38.

Ngày ấy, người ta không hề biết rằng vĩ tuyến 38 đó đáng sợ thế nào. Còn

thói quen sợ sệt quân lính một cách vô cớ ấy lại vốn là tàn dư của thời kỳ đế
quốc Nhật Bản thống trị, thế nên dù không mắc phải tội gì, lồng ngực của họ
vẫn run rẩy và vẻ mặt lại tỏ ra căng thẳng mỗi khi đi ngang qua quân lính hai
nước. Không có biển chỉ dẫn nào, nhưng đoàn người đều tụ tập lại ở ga
Bongdong. Chúng tôi vì thế cũng chẳng đi tới ga Jangdan nữa, mà đứng lại và
chờ ở đó. Lúc nào cũng chỉ chờ đợi và chờ đợi một cách nhẫn nại. Không có
nơi bán vé mà tất cả mọi người, ai nấy đều đổ ra bên cạnh đường ray.

Cuối cùng, con tàu từ phía nam cũng đến và tất cả đồng loạt xô tới phía

trước. Người ta lên tàu bằng cửa sổ đông hơn bằng cửa ra vào. Những tấm cửa
sổ đang đóng liền bị đập vỡ kính và có rất nhiều cửa sổ đã bị vỡ kính từ trước.
Mẹ nhấc tôi lên, đẩy vào bên trong cửa sổ, và ai đó đã kéo hộ chúng tôi. Tôi
cũng lấy hết sức bình sinh để kéo mẹ, lúc ấy vẫn còn đang ở bên ngoài.

Cả hai chúng tôi đều chẳng mong sẽ kiếm được chỗ ngồi và trong tàu quả là

một mớ hỗn độn. Không còn một tấm cửa kính nào nguyên vẹn, đến cả những
chiếc ghế cũng bị phá hỏng, ngổn ngang. Nhưng, nếu chỉ có vậy thì mấy ngày
cũng xong, đằng này không thể hiểu được tại sao họ còn dùng lưỡi dao lam sắc
lẹm khoét chỗ này chỗ kia của những tấm vải bọc ghế bằng nhung, để lộ toàn
bộ phần ruột bẩn thỉu và trơ ra khung sắt cong queo ấy? Trong mớ hỗn độn đó,
có người đã phải buồn bã than trời rằng đây mà gọi là giải phóng ư?

Con tàu nghỉ ở mọi nơi không hề báo trước và phải mất một thời gian lâu

sau đó, nó mới tới được Seoul.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.