AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 171

Mọi người xuống hết lúc tàu qua Sinchon, ga trước của ga Seoul nên chúng

tôi cũng xuống theo. Chắc là người ta sợ rằng nếu đi đến tận ga Seoul thì sẽ bị
tra hỏi là: “Tại sao không mua vé?”, thế nên tất cả đều xuống trước một ga.

Việc đầu tiên là chúng tôi mang đồ đạc tới ngôi nhà ngói “địch sản”

*

của vợ

chồng chú út ở đường Hangang-ro. May sao chị dâu tôi đã đỡ nhiều, chỉ cần
nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Bệnh viện khuyên nên về nhà điều trị nên chị đã về nhà
mẹ đẻ ở Cheonan. Chúng tôi phải mua nhà gấp, ít nhất cũng là vì chị dâu. Ngôi
nhà hai tầng của vợ chồng chú út vốn là căn nhà mà chúng tôi hằng mơ ước,
nhưng rốt cục, không thể gắn bó với nó được vì cảm giác bất an như thể đang
ngồi trên chiếc nệm cắm kim. Thông báo của quận hay những thông tin trên
báo đều nói rằng tài sản hay nhà cửa của người Nhật đều được coi là “địch
sản” và sẽ bị nhà nước tịch thu, nên cấm người dân không được mua bán trao
tay hoặc coi đó là vật sở hữu của mình, mà phải chấp hành rời bỏ, để nguyên
hiện trường. Chúng tôi quá biết điều đó.
76 Từ để chỉ tài sản của nhà nước, là những tài sản được thu về từ người Nhật
tính từ 15 tháng 8 năm 1945 trở về trước.

Chúng tôi không thích và thấy thật xấu hổ vì việc sống ở đó chẳng khác nào

một hành vi phạm pháp cả. Anh tôi thì lại càng như thế. Đó cũng chính là điểm
khác biệt của vợ chồng chú út với chúng tôi.

Vậy mà hầu hết các ngôi nhà ngói “địch sản” đều bị những người nhanh mắt

nhanh tay “nhảy dù”, bởi vậy, ngày ấy là thời điểm giá nhà ở Seoul rẻ nhất. Chỉ
với số tiền bán nhà ở Gaeseong và thêm một ít tiền của chú út giúp đỡ, chúng
tôi đã mua được một căn nhà ở đường Sinmun-ro gần Gwanghwamun, nơi có
giá đất đắt nhất ở Seoul ngày ấy. Và thế là mẹ tôi đã trở thành “người trong
thành” như bấy lâu ao ước. Căn nhà không chỉ có địa thế đẹp mà lại còn mới
được xây, bóng bẩy và hào nhoáng như cái lưng của chú cá voi. Ở đấy có cả
một thứ thuộc hàng hiếm vào thời đó là bồn tắm. Dù hơi quá sức nhưng vẫn
phải gắng tậu cho được căn nhà tử tế. Điều ấy cũng bao gồm cả sự phù phiếm
của một tân lang là anh tôi, người vẫn không thể từ bỏ được hoài bão về một
cuộc sống hạnh phúc với chị dâu.

Mẹ tôi mải mê với việc trang trí căn phòng mới, chờ ngày con dâu trở về,

còn tôi bắt đầu đi học lại ở trường Sukmyeong. Tôi được nhận lại vào trường
như không có chuyện gì xảy ra, chỉ giống như một sự nghỉ học lâu ngày mới đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.