AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 232

Chúng tôi đã bị lục soát nhà cửa vì có người trong xóm tố cáo. Họ chỉ điểm

rằng có khi cả gia đình không chạy lên phía bắc vì nhân vật cấp cao nào đấy
vẫn còn đang lẩn trốn ở đâu đó. Chẳng có mấy ai xung phong đi quân tình
nguyện, ngay cả cảnh sát hay quân nhân, anh em của họ cũng bị bắt xung quân
nên điều đó không bị khép tội.

Chúng tôi kêu than, van vỉ, khóc lóc, cầu xin để họ tin rằng anh tôi bị bắt đi

xung quân tình nguyện. Chị tôi là sản phụ, mẹ tôi thì đã già, chỉ còn tôi là đại
diện và đã bị giải đi, hứng chịu vô vàn sự sỉ nhục nhưng đã không bị tống
giam. Lúc ấy, nhà giam đã quá tải và hình như trong mắt thanh tra “quân đỏ”,
tôi chẳng có gì đặc biệt. Dù sao cũng đã quá may mắn khi gặp được những
người như thế. Có những việc mà kẻ không có chuyên môn còn đáng sợ hơn cả
kẻ dày dạn kinh nghiệm, nhất là với việc bắt người thì lại càng đúng như vậy.

Mọi việc không chỉ chấm dứt ở đấy. Sau đó, tôi còn liên tục bị giải đi. Do bị

tố cáo liên tiếp, hay vì bọn họ cố tình đem một mình tôi ra để bêu diếu, tôi
không thể biết được tất cả những nội tình ấy và cũng chẳng có tinh thần để thắc
mắc điều đó. Các thể loại tổ chức thanh niên gọi tôi tới. Bọn chúng gọi tôi là
“con quân đỏ”. “Quân đỏ” hay “con quân đỏ” chỉ cần dính đến chữ ấy đều
không được coi là người. Vì không phải là con người nên chỉ có thể là loài linh
trưởng hay đại loại những giống loài như vậy và không có quyền đòi hỏi nhân
quyền. Những tổ chức lùng sục, bắt bớ “quân đỏ” mọc lên tràn lan khắp nơi,
hàng xóm vẫn tiếp tục soi mói chúng tôi và tôi trở thành “cơm ăn” của họ. Họ
chửi bới, dọa nạt và chế giễu tôi một cách vô cớ. Nhưng so với ánh mắt của họ
thì sự xâm hại nhân quyền chừng ấy vẫn chưa thấm vào đâu.

Bọn họ nhìn tôi như thể nhìn một loài sâu bọ hay một một con thú nào đó.

Còn tôi thì trở thành những gì họ muốn. Tôi oằn mình như một loài sâu bọ. Tôi
thật sự muốn trở thành một thứ sâu bọ ghê tởm để họ có thể đem ra làm trò
chơi. Đó là suy nghĩ đơn giản giống như của một đứa trẻ. May sao bọn họ lại
quá khiếp sợ “quân đỏ” nên chẳng hề có suy nghĩ đem “quân đỏ” ra làm trò
đùa nghịch. Tôi oán hận tất cả những gì thuộc về cuộc sống dòng dõi gia giáo
của tôi. Bởi tôi đã lớn lên trong sự ăn ngon, mặc đẹp, trong sự chiều chuộng
mà không có cơ hội được hứng chịu sự sỉ nhục.

Hằng đêm, tôi trằn trọc và lắc đầu một cách điên dại, cố xóa khỏi ký ức

những thời khắc làm sâu bọ ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.