AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 69

mà chẳng dạy dỗ gì cả. Tiền học hàng tháng là 80 jeon. Những đứa trẻ khác thì
mang một tờ 1 won đến và đem theo ống tiết kiệm để bỏ 20 jeon còn thừa vào
đó. Còn mẹ tôi thì chỉ cho đúng 80 jeon. Lúc thấy tôi tị với những đứa trẻ tiết
kiệm được hàng tháng, mẹ bèn cho thêm vào thành 90 jeon. Quãng thời gian
mà mẹ tôi ngồi than phiền về tiền học phí ấy, đối với cô giáo lại là giai đoạn
quan trọng để dạy dỗ, làm sao để chúng tôi có thể giao tiếp với nhau được
những điều tối thiểu mà không cần phải sử dụng một từ tiếng Hàn nào.

Cô giáo rất xinh và duyên dáng. Thì ra đây chính là thiếu nữ tân thời mà mẹ

đã nhắc tới đó sao? Tôi có cảm giác như đang được tận mắt trông thấy hình
mẫu bằng xương bằng thịt mà mình sẽ phải noi theo. Bọn trẻ đứa nào cũng
theo cô giáo. Lúc phải xếp hàng theo lớp ở ngoài sân trường, đứa nào đứa nấy
đều tranh nhau nắm tay cô giáo. Cô giáo xinh đẹp nên cũng rất tốt bụng. Cô
luôn cố gắng phân phát tình cảm và sự quan tâm của mình một cách công bằng
cho lũ trẻ, trông chẳng khác chi một bầy gà con đang líu ríu bám theo gà mẹ.
Vì thế, cô liên tục thay đổi những đứa đang nắm tay hay những đứa đang bám
váy và thường gọi những đứa ở đằng xa lại gần.

Chẳng hiểu sao tôi thường không chen được vào sự quan tâm tận tụy ấy của

cô giáo và luôn tụt lại ở phía sau cùng. Ở vị trí sau chót ấy, tôi có thể trông
thấy tất cả mọi việc xảy ra ở đoạn giữa và nhận ra rằng cho dù cô giáo có cố
gắng để công bằng đến đâu thì những đứa trẻ có thể nắm được tay hay bám vào
váy của cô đều đã được định sẵn. Những đứa trẻ đó nhìn chung đều xinh xắn,
thông minh và thường tỏ ra kiêu ngạo. Chúng thật sự khác với những đứa bạn
ở quê hay ở phường Hyeonjeo-dong.

Tôi cảm thấy ghen ghét và ganh tị với những đứa trẻ ở đoạn giữa đó đến

mức có lúc miệng cứ há hốc để mặc cho nước miếng trào ra, song lại không đủ
tự tin để giống với bọn chúng. Đúng là có những điều mà dẫu chết đi sống lại,
người ta cũng không thể bắt chước được, và với tôi, đó chính là việc chen vào
giữa nhóm người ấy.

Đến khi vào học, điều đầu tiên chúng tôi được học trong sách là câu tiếng

Nhật: “Mùa xuân đến rồi, mùa xuân đến kìa. Xuân đến từ đâu? Từ núi, từ
vườn”. Hoa anh đào trong sách giáo khoa nở rộ và chúng tôi còn được học cả
bài hát. Còn hoa anh đào ở công viên Sajik-dong đã tàn từ bao giờ, ngày nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.