AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 87

một mảnh”. Tài may vá của mẹ tôi có tiếng, ngoài may đồ cho kỹ nữ, mẹ còn
từng lo chuyện may mặc cho những nhà có đám cưới, vậy mà có vẻ như mẹ
không tự tin lắm với đồ Âu thì phải. Mẹ bắt tôi thử đi thử lại, tháo đằng trước
rồi lại đằng sau, nhưng vẫn có vẻ như không chắc chắn, và mẹ đã rất vui trước
lời nhận xét một cách đầy hà tiện của anh tôi: “Trông không kỳ lắm”.
27 Áo đầm.

Vào buổi lễ bế giảng năm học, cô giáo bảo những ai sẽ về quê trong dịp nghỉ

hè thì giơ tay lên. Thời gian nghỉ hè vẫn có hai đợt tập trung, nhưng những học
sinh nào về quê, nếu xin phép trước, sẽ không bị coi là vắng mặt. Đến tận lúc
đó, tôi mới biết mỗi lớp chỉ có khoảng chừng hai, ba học sinh được tận hưởng
thời gian nghỉ hè ở quê và thực lòng trong bụng, tôi thấy thương hại cho những
đứa trẻ gốc gác Seoul, chúng chỉ có thể ở Seoul trong suốt thời gian nghỉ hè ấy.
“A ha, trong khi cả ngày, bọn bay chỉ có thể chơi bóng hay nhảy dây ở trong
con ngõ chật chội, hay có chăng là vòi người lớn một jeon để mua quà vặt, thì
ta đây lại có thể tung tăng chạy nhảy như một chú chó con trên cánh đồng lượn
sóng mênh mông với tất cả mọi thứ đều sống động, rập rờn.” Chỉ ngày mai
thôi là mình lại được trèo qua đồi, lội qua cánh đồng và băng qua con suối.
Mình sẽ được hít thở thỏa thích thứ không khí hòa trộn từ mùi hương của cỏ
cây, hoa rừng và phân xanh. Chỉ cần tưởng tượng thôi, tôi đã thấy sung sướng
đến ngây ngô, giống như khi được bước những bước chân trần giữa đám sương
trên con đường màu xanh trải hoa thài lài, trong buổi bình minh sớm nhất của
những ngày đầu hạ. Điều đó giống như cơn khát của loài thú hơn là nỗi nhớ
quê hương, và cũng là lần đầu tiên tôi có được cảm giác mình có ưu thế hơn
hẳn những đứa trẻ Seoul. Tâm trạng vui sướng của tôi không thể tả nổi bởi ý
nghĩ thương hại bọn trẻ ấy. Nhưng, tất cả không phải chỉ có mỗi niềm vui sớm
sủa ấy.

Ngày bế giảng năm học cũng là ngày tôi được nhận sổ liên lạc. Ngày ấy chỉ

có kỳ một của lớp một là điểm số được đánh từ 6 đến 10. Điểm trung bình của
tôi là 8, nhưng đó hình như là điểm 8 đã được làm tròn, bởi tôi có hai con 9,
còn lại toàn 7, môn hát là thấp nhất - được 6 điểm. Chưa bao giờ mẹ cáu gắt
với tôi vì phải nhắc nhở chuyện học hành, mẹ cũng chưa từng xem kỹ bài tập.

Một người không chấp hành quy định học đúng tuyến đến cùng như mẹ tôi

lại chẳng bao giờ quan tâm đến việc học hành của con cái, ngoài việc chỉ biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.