AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 91

con người nếu được đầy đặn và hữu ích như những trái bí già ấy thì có lẽ sẽ
chẳng còn có ai sợ bị già nữa.

Lúc này, người lớn khá bận rộn. Thế nên ở đây lại càng là thiên đường của

lũ trẻ. Có nỗi sung sướng nào bằng nỗi sung sướng khi nhảy tòm xuống suối,
để kết thúc cơn nhũng nhiễu của đám ruồi đang chao đi chao lại nhặng xị trên
những cái bụng căng tròn, nhỏ ròng ròng nước dưa lê của những đứa trẻ không
mặc áo và đôi khi còn trần truồng để lộ thiên cả những “trái ớt” ấy? Con suối
cắt ngang trên đường ra nhà vệ sinh không sâu, đủ để nhảy tõm xuống đó. Hai
bên bờ suối rộ lên cả một vùng hoa loa kèn đỏ. Những cây mơ, cây mận cơm,
cây lê dại đã quá kỳ trổ hoa và thay vào đó là những cánh hoa màu cam ửng đỏ
của những bông loa kèn rực rỡ đến lạ thường.

Tôi mừng rỡ khi được gặp lại tất cả, và người chào đón tôi nồng nhiệt nhất

tất nhiên là ông nội. Ông nội yêu quý của tôi trông thật cô độc và già nua đi
nhiều so với nửa năm trước. Phần má bên phải bị liệt như bị lưỡi dao lẹm phải
ấy sọp đi, thỉnh thoảng lại giật giật.

Hình như ông tôi chẳng còn giận dữ như lúc ném những đồng năm mươi

jeon nữa, mà trông ông thật tội nghiệp đến rớt nước mắt. Tôi quỳ xuống lạy
ông giống như anh tôi và tự nhủ suốt thời gian nghỉ này, sẽ ở bên cạnh để làm
mọi việc chăm sóc ông.

Kỳ nghỉ hè năm ấy cũng là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy đứa em họ. Đó là

em gái. Thím thứ của tôi chỉ quanh quẩn ở quê coi sóc nhà cửa nên người lớn
trong nhà được nhìn thấy từ lúc thím mang bầu. Thím tôi quá ba mươi tuổi mới
sinh nở lần đầu, nên chắc hẳn có những câu chuyện liên quan đến việc mọi
người trong nhà vừa mừng lại vừa mong cho thím được mẹ tròn con vuông.
Vậy mà trong trí nhớ của tôi lại chẳng đọng lại gì cả, chỉ nhớ mỗi sự kiện đứa
em họ bỗng nhiên được sinh ra mà thôi.

Vào lúc giữa đêm, không biết có phải do bên cạnh không có ai nằm cùng

hay là do những tiếng rì rầm mà tôi tỉnh giấc hay không, nhưng dù sao, cơn
buồn ngủ cũng đã biến mất. Không phải phòng trong, cũng không phải phòng
đối diện, bên cạnh tôi lúc ấy chẳng có ai cả. Tôi chạy ra phòng ngoài với bà thì
thấy hình như phòng trong có đèn. Tôi liền chạy tới, khẽ kéo cửa ra thì thấy mẹ
tôi ra hiệu đóng mau cửa vào, còn bà tôi thì đang mân mê gì đó với cái thau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.