AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 93

hợp với lũ trẻ ở nhà quê và còn cố tình hành động như thế, nên trong mắt bọn
chúng, tôi thật đáng ghét biết bao.

Lần trở về quê hương tiếp theo vào kỳ nghỉ đông năm ấy, tôi ra dáng hơn

hẳn. Đồng phục mùa đông không có, mà thay vào đó là chiếc áo gown

*

màu

xanh tím than. Tôi diện chiếc váy màu đen, khoác chiếc áo gown thay cho áo
durumagi, vai đeo đôi giày trượt tuyết, trở về làng.
31 Áo choàng dài, may giống như áo của các giáo sư, quan tòa, thường được
mặc vào những dịp đặc biệt.

Chẳng hiểu anh tôi biết trượt tuyết từ lúc nào, chỉ biết có lần anh còn đoạt

giải gì đó và tôi cũng từng có dịp được xem anh tôi trượt ở ngoài hồ của
Changkyeongwon

*

.

32 Một cách gọi khác của cung điện Changkyeonggung ở quận Jongno, Seoul.
Tên gọi này bắt nguồn từ việc Nhật Bản biến cung điện Changkyeonggung, nơi
vua và hoàng hậu vương triều Choson nghỉ ngơi, thành vườn thực vật và vườn
bách thú. Hiện tên gọi này không còn được người Hàn sử dụng, mà họ gọi theo
tên gọi vốn có của nó là Changkyeonggung.

Thế nên đây cũng là môn chơi mà tôi không thấy lạ lẫm nhất trong số các

môn thể thao của những người ở Seoul, nhưng lại chưa bao giờ thích chơi và
chưa từng đi thử đôi giày đó. Vậy mà chẳng hiểu mẹ tôi lôi ở đâu về một đôi,
bắt tôi đi thử, thấy vừa chân nên mẹ bảo đem cái này về mà trượt ở trên ruộng.
Giày thì vừa chân nhưng khi xỏ nó vào, tôi đã không thể đứng vững trên nền
nhà được nữa. Mẹ bảo không đứng được trong nhà nhưng lúc ở ngoài sân băng
thì sẽ đứng được. Từng được chứng kiến cảnh anh tôi lướt đi nhẹ nhàng cùng
với những người khác, nên tôi cứ tưởng rằng hễ đi đôi giày đó vào thì tự nhiên
sẽ làm được như vậy.

Song, điều khiến tôi hài lòng hơn cả là việc khoác trên vai đôi giày mà lũ

bạn ở nhà quê chưa một lần trông thấy ấy để ra vẻ với bọn chúng. Lẽ nào tôi và
mẹ, cả hai chúng tôi đã đồng lòng đồng dạ với nhau? Những kẻ sống cuộc đời
cùng cực có một không hai nơi ngoại thành Seoul ấy, hễ về tới quê thì việc làm
đầu tiên là ra vẻ ta đây. Đến tận bây giờ, mỗi khi nghĩ tới việc hai mẹ con ý
hợp tâm đầu, mùa hè thì áo đầm, mùa đông thì giày trượt tuyết, để cùng thêu
dệt giấc mơ “cẩm y hoàn hương”

*

một cách nhọc nhằn ấy, tôi lại thấy điều đó

chẳng khác nào một vở hài kịch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.