AI ĐÃ ĂN HẾT NHỮNG CÂY SING-A NGÀY ẤY - Trang 96

Thậm chí cả những thắc mắc như mùa đông năm nay có lạnh không? Lạnh

đến mức nào? Có mưa dầm không hay lại hạn hán.., ông nội đều nhìn lịch và
dự đoán. Nhất là từ sau khi ông bị liệt nửa người, việc coi lịch vạn niên đã trở
thành một thú vui, nên có vẻ như cuối cùng, ông đã đúc kết được một điều gì
đó. Theo ông, cái suy nghĩ phổ biến cho rằng nếu không dùng lịch âm thì sẽ
không làm ruộng được của những anh thợ nhà nông ấy là không đúng, và cứ
như thể không kìm chế được, mỗi lần có cơ hội, ông lại giảng giải cho họ hiểu
điều đó. “Này nhé, tại sao phải hỏi Lập xuân là vào tháng chạp hay tháng
Giêng nhỉ? Cứ theo Dương lịch thì nó cùng một ngày cả. Từ đó suy ra, tiết khí
đã được định sẵn rồi, nên thứ lịch định sẵn các ngày như ngày có đêm và ngày
dài như nhau hay ngày có đêm dài nhất, ngày dài nhất hàng năm ấy chả đúng
quá còn gì? Còn thứ lịch cứ mỗi năm lại thay đổi, hễ một tý lại có một tháng
nhuận, thứ lịch ấy chính xác làm sao được? Lịch của bọn người Oa

*

thì đã sao

nào, cái gì đúng vẫn phải coi là đúng chứ, chẳng lẽ người Oa bảo màu trắng là
trắng nên chúng ta phải khăng khăng là đen thì mới đúng sao?” Dù cho ông nội
có tỏ ra bực bội và sôi nổi nhiệt tình như vậy, thì những điều đó cũng chẳng
thâm nhập được vào đầu óc của những người nông dân, vốn đã quen thuộc với
sự kỳ bí của những dấu hiệu báo trước sự thay đổi tùy từng năm ấy hơn là sự
định sẵn hai mươi tư tiết khí. Với ông tôi, đó là tư tưởng khai sáng duy nhất
mà ông tự học được, nhưng điều đó chưa đủ để xóa bỏ rào cản quan niệm đó là
Tết của người Nhật, vốn đã có từ lâu và ăn sâu vào gốc rễ trong tư tưởng của
mọi người. Bởi thế, đối với cả cộng đồng người làng, ngày Tết của nhà chúng
tôi đã trở thành ngày Tết của “vị tướng quân độc đoán”.
35 Cách gọi hạ thấp người Nhật.

Hai nhà họ Park cùng rủ nhau làm thịt lợn, nhưng việc bắt lợn thì lại phải

thuê người trong làng làm. Vào một đêm đóng băng lạnh buốt của những ngày
cuối tháng Chạp, trong ánh lửa sáng rực rọi từ sân trong tới đầu hồi căn phòng
rẽ ra sân sau, đám thanh niên chợt cất tiếng ồn ào và tiếp đó là tiếng con lợn bị
chọc tiết nghe vô cùng thảm thiết. Căn buồng trong được sưởi ấm áp bởi mọi
người đang đun kẹo kéo ở dưới bếp

*

, tôi nằm ở trong chăn và thay vì thương

hại con lợn đang hấp hối, tôi lại thấy bầu không khí lễ tết vô cùng rộn ràng, từ
ánh lửa sáng bừng trên nền giấy changhoji, với giọng nói tràn đầy sinh khí của
con người xen lẫn tiếng rú của con lợn gào lên với tất cả sức cùng lực kiệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.