AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 159

“Mày nghĩ vậy ư? Tuy nhiên, mày đã không vượt qua được luật pháp, và
mày đã vi phạm một vài điều trong số đó trước khi bỏ chạy.”

“Luật nào? Của ông ư?”

Milton lại chạm vào chiếc nhẫn hiệu giờ đã ở trên ngón tay ông ta.
“Mày đã lấy trộm cái này trước khi mày rời đi. Tội đó mày quên rồi à?”

Richard chế giễu, “Chiếc nhẫn đó sẽ được trao cho anh trai tôi khi ông
chết, và anh ấy sẽ không để tâm đến việc tôi mượn nó — và tại sao ông
không chết đi và đưa chúng tôi thoát khỏi cảnh khốn cùng?”

Milton thở dài và nói với những người đàn ông khác trong phòng, “Các
ông thấy tôi phải giải quyết những gì chưa? Nó là đứa con trai bất thường
nhất mà một người đàn ông có thể có.”

Richard cau mày trước biểu hiện thất vọng của cha anh, rõ ràng là đang
làm trò với những người đàn ông khác. Nếu Milton đã từng thể hiện bất kỳ
sự thất vọng thực sự nào về anh, hoặc thậm chí chỉ là một chút quan tâm
hoặc một chút lo lắng, thì mối quan hệ của họ có thể đã phát triển thành
một mối quan hệ tự nhiên hơn. Suy cho cùng, bản năng của một đứa trẻ là
làm hài lòng cha mẹ mình — cho đến khi đứa trẻ nhận ra rằng sẽ chẳng có
gì xảy ra.

“Ông là ai?” Richard hỏi người đàn ông thứ ba.

“Abel Cantel là một người bạn cũ của ta,” Milton trả lời cho anh.

Nhưng Abel cảm thấy có nghĩa vụ phải nói thêm, “Ta cũng là thẩm phán
địa phương, Quý ngài Richard.”

Đó có phải là một cảnh báo có chủ ý? Richard cứng người lại. Chỉ
những quý tộc nhỏ không có tước vị hoặc một thường dân mới sử dụng
tước vị phụ của Richard, và một người đàn ông ở một trong hai giai cấp đó
sẽ tuân theo mong muốn của một bá tước. Nhưng sau đó anh luôn biết rằng
cha anh có thể cố gắng lợi dụng những hành vi sai trái cũ của anh để chống
lại anh nếu họ gặp mặt một lần nữa. Anh muốn bị chối bỏ. Anh còn quá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.