AI ĐÓ HOÀN HẢO - Trang 72

“Một bác sĩ, vâng, cảm ơn anh bạn.” Ohr đưa cho chàng trai một đồng
xu khác.

“Tôi đi gọi ngay đây thưa ngài.”

Ohr đóng cửa với một tiếng cười khúc khích. Richard biết bạn của mình
sẽ rất thích thú khi được gọi là “thưa ngài”, một kiểu xưng hô đơn giản là
không hợp với một tên cướp biển và sẽ không bao giờ phù hợp.

Phòng trọ trong quán rượu thường là một trong những chỗ ở tốt hơn của
họ trừ khi họ ở St.Kitts, nơi Richard và Ohr có phòng riêng ở nhà của
Nathan. Nhưng khách sạn này nằm ở khu vực tốt nhất ở cuối thành phố,
không kém ở Mayfair, một khu vực của Luân Đôn vốn được phát triển cho
các dinh thự thời thượng chủ yếu là của gia đình Grosvenor hùng mạnh vào
thế kỷ XVII. Khu vực này bao gồm một số quảng trường lớn ở phía bắc,
bao gồm cả quảng trường Berkeley, nơi Georgina sinh sống. Khách sạn họ
đang ở đã từng là một trong những dinh thự sang trọng đó, và đó là nơi đầu
tiên Ohr từng được gọi là “thưa ngài”.

Khi Ohr quay lại bên giường để nhìn xuống Richard, anh ấy nói, “Để tôi
đoán nhé, cậu đã đến bữa tiệc của cô ấy, phải không?”

“Đó là một vũ hội, và với một chiếc mặt nạ. Anh ta lẽ ra không bao giờ
nên nhận ra tôi”.

“Sau đó, thì anh ta làm thế nào nhận ra cậu? Không, để tôi đoán lại xem,
cậu thật ngu ngốc phải không? Không thể chỉ nhìn và rời đi luôn, hả?”

Richard có vẻ nao núng. Anh không thể nói được, khuôn mặt của anh
quá tê dại. “Tôi không nghĩ rằng lúc đầu anh ta đã biết tôi là ai, anh ta chỉ
bắt gặp tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy quá lâu.”

“Đừng tự lừa mình. Gabby đã ở đó, vì vậy anh ta sẽ nghĩ ngay đến cậu.
Và cái gì đã dính trên má của cậu thế kia?”

“Có lẽ là mảnh sứ. Anh ta đã làm vỡ chiếc mặt nạ tôi đang đeo khi đấm
vào mặt tôi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.