AI LÀ AI CỦA AI - Trang 123

Viên Hỷ nhìn đồng hồ, lại nhìn Hà Thích đang sụt sịt nằm trên ghế salon,

có vẻ đấu tranh tư tưởng.

"Dù gì Bì Hối cũng không về, anh nằm phòng cô ấy, được không?" Hà

Thích tiếp tục kì kèo, "Như thế anh có thể ở lại với em, để em một mình
không phải sợ."

Thực ra anh ở lại đây em mới sợ đó, Viên Hỷ thầm nghĩ. Đối với tâm tư

Hà Thích, cô đâu phải không rõ, trước kia cũng có lần anh ở lại đây muộn
quá, cũng từng để lộ ý không muốn đi, nhưng đến phút cuối vẫn bị Viên Hỷ
đuổi về, nhưng hôm nay thì anh bị cảm lạnh thật, vả lại còn đang vã mồ hôi
đầy người nữa.

"Anh làm sao mà cứ phải rúc vào cái khăn này hả?" Không biết vì sao

mà Viên Hỷ có vẻ bực bội, hậm hực kéo tấm khăn trên người Hà Thích.

Hà Thích cuộn người vào khăn chặt hơn, ra vẻ đáng thương nói: "Người

ta lạnh."

"Lạnh?" Viên Hỷ nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi Hà Thích, dở

khóc dở cười, "Lạnh mà còn toát mồ hôi thế này."

Hà Thích cười hì hì, vẫn khăng khăng: "Đó là mồ hôi lạnh."
Viên Hỷ bất lực lườm anh một cái, sau đó cắn môi nhìn Hà Thích, cho

đến khi Hà Thích cảm thấy lúng túng phải buông tay ra khỏi tấm khăn,
đứng dậy lẩm bẩm: "Được thôi, anh đi là được chứ gì."

"Anh ngủ ở phòng em đi." Viên Hỷ bỗng nói.
Hà Thích ngẩn người, lập tức cười ngốc nghếch hê hê hai tiếng, sau đó

lại nghe Viên Hỷ bảo: "Đi tắm trước đã rồi ngủ, nhớ không được tè dầm ra
giường."

Cuối cùng Viên Hỷ cũng đi tắm trước, bước ra khỏi nhà tắm, tuy trên

người ăn vận rất nghiêm chỉnh nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của
Hà Thích, mặt Viên Hỷ chợt nóng lên, vội vã nói một câu "Anh đi tắm đi,
em đi ngủ trước đây." Rồi chuồn vào phòng ngủ của Bì Hối.

Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng chân của Hà Thích, nghe thấy anh vào

nhà tắm, một lúc sau lại ra ngoài, tiếng bước chân đến trước cửa phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.