thang máy mới phát hiện ra thang máy đang đi từ tầng 22 xuống, tim anh
khẽ rung lên, đó chính là tầng của công ty Viên Hỷ.
Cửa thang máy mở ra trước mặt anh, quả nhiên nhìn thấy Viên Hỷ đang
dựa vào một góc, giống như lần đầu gặp cô trong thang máy, trên người cô
toát ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, đứng dựa vào vách thang máy như thế, hơi
rũ đầu xuống, giống như một cây rau xanh bị gió thổi khô, mất cả nước.
Viên Hỷ mệt đến độ hơi choáng váng, mơ màng biết được thang máy
dừng lại, sau đó một người bước vào, có điều cô không ngẩng lên nhìn xem
là ai, cũng lười nhìn, không quan tâm. Đến cuối kỳ phải báo cáo đủ loại, thế
mà cứ đúng lúc này lại có một đồng nghiệp nghỉ hộ sản, trong phút chốc
công việc của hai người đều dồn vào mình cô, từ tám giờ sáng đến giờ mới
kết thúc, chính cô cũng không rõ mình đã phải đối diện với đống bảng biểu
phức tạp lằng nhằng trên máy tính bao lâu rồi, đầu óc đã không còn biết
đến cảm giác mệt, chỉ thấy cứng đờ, óc như đông lại thành khối, động đậy
một chút cũng thấy khổ sở.
Bộ Hoài Vũ lặng lẽ ngắm nhìn Viên Hỷ một lúc, bỗng phát hiện ra trong
tim mình như có một chỗ nào đó cuối cùng chẳng thể gắng gượng được,
anh khẽ hỏi: "Vất vả lắm à?"
Giọng anh không lớn, song vẫn khiến Viên Hỷ kinh ngạc run rẩy, cô
ngước lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Bộ Hoài Vũ, bất giác thấy
hoảng loạn, tối qua cô còn nghe Bì Hối bảo Bộ Hoài Vũ chưa xuất viện,
căn bản là không hề nghĩ rằng sẽ gặp anh trong thang máy, bây giờ lại thấy
anh đứng trước mặt và dịu giọng hỏi mình, hoàn toàn mất đi sự lạnh lùng
trước kia, Viên Hỷ chỉ thấy ngượng ngập, vội vàng đứng thẳng người dậy,
cười với anh, đáp: "Cũng ổn, cuối kỳ nên hơi bận thôi."
"Ồ," Bộ Hoài Vũ khẽ ồ lên một tiếng, không nói gì nữa, cũng không còn
nhìn Viên Hỷ, quay người đi.
Viên Hỷ chưa bao giờ thấy thang máy lại chậm đến thế, như thể mãi mãi
không xuống được đến nơi, giống như trái tim cô. Viên Hỷ bắt đầu oán hận
mình, tại sao không thể đối diện với anh một cách bình thản như không có
việc gì? Tại sao phải trốn tránh Bộ Hoài Vũ? Cô cúi đầu hít một hơi thật