CHƯƠNG
23
V
iên Hỷ không ngờ người như Bộ Hoài Vũ lại có thể hỏi một câu nham
nhở như vậy, bảo cô trả lời thế nào đây? Ngồi trên xe đợi anh mà được à?
Hay là bảo mình xuống xe rồi vẫy xe khác để về, thế thì còn ra thể thống
gì? Có nghĩa là không cho người ta đi ăn? Hơn nữa người ta đã nói dạ dày
mình không tốt, bác sĩ đã có lời dặn rồi! Viên Hỷ cúi đầu, cuối cùng đáp:
"Em… em xuống với anh."
Những cửa hàng bán thức ăn khuya người bên trong rất đông, đa số đều
là "tộc đi làm" phải tăng ca đến khuya, không kịp ăn tối, đợi đến giờ này
mới túm tụm lại với nhau, trước khi về nhà lót dạ chút gì đó. Bộ Hoài Vũ
mua hai món mặn, cháo, và một đĩa nhỏ màn thầu, lúc bê đến còn hỏi Viên
Hỷ: "Có cần ăn cùng không?"
Viên Hỷ lắc đầu, Bộ Hoài Vũ bèn không hỏi nữa, chỉ cúi đầu thong thả
ăn thức ăn trước mặt. Viên Hỷ vốn đã hết cơn đói, không còn cảm giác gì
nữa, nhưng nhìn thấy Bộ Hoài Vũ ăn rất ngon lành thì cảm giác đói lại
quay trở lại, chỉ thấy nước bọt bỗng tuôn ra, cô không dám nuốt nước
miếng trước mặt anh, sợ anh phát hiện thấy, chỉ hơi mím chặt môi lại, dời
ánh mắt khỏi Bộ Hoài Vũ, hơi nhíu mày quan sát cảnh bên trong quán.
Bộ Hoài Vũ đưa tay nhìn đồng hồ, hỏi: "Em cần về gấp à? Anh sắp xong
rồi."
"Không gấp, không gấp, anh cứ ăn đi." Viên Hỷ vội nói, tay len lút đưa
ấn lấy bụng dưới gầm bàn, cô sợ dạ dày mình bỗng réo lên vô duyên thì