"Được, chỉ là mua quần áo thôi mà, con đưa đi, tiền con trả, lúc nào đi?
Ngày mai?"
Thấy Viên Hỷ nhận lời rất nhanh chóng thì bà Viên lại thấy không quen
lắm, bà hồ nghi nhìn con gái, muốn tìm kiếm gì đó trên nét mặt cô, nhưng
Viên Hỷ chỉ có cười, ngoài ra không chút biểu cảm.
"Ngày mai đi, tiền không đủ thì mẹ có đây, mẹ và bố con đều có tiền,
không làm phiền đâu." Bà Viên nói rồi trầm tư một lúc, lại hỏi vẻ nghi ngờ.
"Bộ Hoài Vũ có xe riêng, đúng không?"
Viên Hỷ nhìn mẹ mình với vẻ lạ lùng, không biết tại sao bà lại hỏi câu
này.
Bà Viên tránh ánh nhìn của cô, mấp máy môi một lúc như thể câu sau đó
rất khó mở miệng, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Thanh Trác bảo tết năm
ngoái cậu ấy lái xe đến đưa hai đứa đi chơi, con bảo cậu ấy lái xe đến đưa
đi mua sắm đi, mẹ đã bảo với Tiểu Hồng là con rất giàu, có cả xe nữa."
Cuối cùng Viên Hỷ cũng hiểu ý mẹ mình, lúc nhận ra thì cười giễu:
"Không cần xe anh ấy, bọn con chỉ là bạn bình thường, bạn trai của con là
Hà Thích, người hôm nay ra mở cửa cho mẹ đấy, không phải Bộ Hoài Vũ.
Hà Thích cũng có xe, tuy không bằng xe của Bộ Hoài Vũ nhưng cũng xem
như là có xe riêng, mẹ yên tâm, không để mẹ mất mặt đâu."
"Tết năm ngoái chẳng phải con ở cùng Bộ Hoài Vũ à, sao bây giờ lại
dính với Hà Thích rồi? Chẳng phải cậu ta đi Mỹ rồi à? Sao lại quay về?"
Viên Hỷ không trả lời, chỉ ngã lên giường đọc tin nhắn di động, là của
Bộ Hoài Vũ gửi đến, rất ít chữ, chỉ một câu, mà lại hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
Tin cô nhắn lại cũng rất đơn giản: "Không sao, yên tâm."
"Đang nói với con đấy, có nghe không?"
Viên Hỷ lãnh đạm nhìn mẹ mình một cái, cười lạnh lùng: "Đang nghe
đây, mẹ yên chí, dù yêu ai thì con cũng không ra nước ngoài đâu."
Bà Viên vẫn còn định nói gì đó, há miệng ra rồi lại ngậm chặt, chỉ thở
dài nặng nề một tiếng rồi quay người đi ra ngoài chăm sóc Thanh Trác.