AI LÀ CỦA AI - Trang 167

Biết không thể bức bách, Chu Vệ cũng không miễn cưỡng cô, ngồi

xuống sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve thân mình chú chó nhỏ, để nó ngủ yên
trong tay mình

“Chú chó này là hôm qua anh phát hiện trong công viên, mới sinh ra

không bao lâu đã bị vứt bỏ, ông trời lúc đó lại đổ mưa, vừa đói vừa lạnh,
thật sự rất đáng thương. Anh tuy rằng chưa từng nuôi chó, nhưng cũng có
thể học nên nhặt nó về. Vậy mà chú chó nhỏ đáng thương, mày vẫn không
thoát khỏi số mệnh chết đói.”

Chu Vệ nói những lời này như là nói cho một mình, nhưng Triêu Huy

nghe cũng biết là anh đang nói với cô. Cô đặt tay lên ngực, đè nén sợ hãi
trong lòng, bước đi rụt rè tới gần anh, khiếp sợ nhìn con vật nhỏ.

“Em không phải sợ, nó đang ngủ.” Chu Vệ đè thấp cổ họng, sợ đánh

thức con chó nhỏ.

Triêu Huy lại đến gần một chút: “Nó, nó, nó thật sự đang ngủ?”

Chu Vệ khóe miệng nhếch lên, ý cười thoáng chốc lộ ra, xán lạn khiến

cho Triêu Huy hoa mắt, chờ cô đến khi cô mở to mắt, tay đã bị Chu Vệ nắm
lấy, kéo tới.

Thịch thịch thịch! Triêu Huy phát hiện bản thân không thể rút tay lại.

Thịch thịch thịch! Tim đập thật nhanh! Taycô càng lúc càng gần cún con…
Không, hẳn là cún con càng ngày càng gần tay cô… Cô bắt đầu rối loạn,
không biết là khẩn trương, sợ hãi hay là ngại ngùng…

Bỗng nhiên! Đụng phải rồi! Tay Triêu Huy rốt cuộc cũng chạm vào chú

chó, truyền đến cảm giác chưa từng có làm cô thoải mái không ít, theo sự
dẫn dụ của bàn tay anh, bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve con chó nhỏ mềm
mại… Ưmh, thực tâm mà nói, loại cảm giác này quả thật… Cũng không
đáng sợ lắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.