Cúp điện thoại, Trần Triêu Huy cười tủm tỉm cắn quả táo, tưởng tượng
tình hình của Chu Vệ bên kia.
Trần Duy Ý cùng bạn già quay mặt nhìn nhau, như thế nào lại trở nên
vui vẻ như vậy ? Đúng là người trẻ tuổi, thay đổi thật nhanh chóng. Cuộc
điện thoại vừa rồi, hẳn là bạn tốt gọi tới rồi? Hy vọng có thể thường xuyên
gọi đến nữa.
Cúp điện thoại, Chu Vệ nhìn lướt qua ba vị nhân viên bảo trì đang khiêu
khích, xoay người rút phích cắm, ấn chặt lại, nhẹ nhàng mà khởi động lại.
2 phút sau, tất cả mọi người ngây ra, này… Quả thật là tài năng.
Mọi người rốt cuộc cũng hiểu được cái liếc mắt vừa rồi của Chu Vệ là ý
gì…
“Ha ha, coi như đây là kinh nghiệm đi,” Lão Trương hòa giải, nhưng
càng nói lại càng thấy được là năng lực ba người kia không cao, làm cho
người ta càng thấy quẫn bách.
Tiễn người, lão Trương lau mồ hôi lạnh: “Vừa rồi cậu có nhìn thấy
không, biểu hiện của ba vị kia thật phong phú.”
Chu Vệ không nói gì, chỉ ngồi xem tài liệu.
“Chu Vệ, bạn của cậu thật lợi hại .” Lâm Thích tán thưởng nói.
“Không chỉ là bạn bè đâu ~~” lão Trương nhiều chuyện nói chen vào.
Lâm Thích thấy được bầu không khí màu hồng, kinh ngạc nói: “Chu Vệ
hóa ra cậu là hoa đã có chủ rồi? Thật đáng tiếc, nhiều em gái xinh đẹp còn
đến nhờ tớ làm mối cho đấy.”
“Đáng tiếc cái quỷ, cậu ta có chủ, cơ hội không phải dành cho cậu sao?”
Lão Trương nhíu mày nói thêm. “Chu Vệ, Trần sư muội khi nào thì về?