AI LÀ CỦA AI - Trang 313

bọn ta phát hiện, không biết nó còn gạt bọn ta như gạt con nít đến bao giờ?
Cái thằng bất hiếu này!

Phương Di không ngờ được dì cả nhà mình luôn cẩn trọng lại có thể nói

ra lời kích thích như vậy, bất giác ngẩn ngơ: “Không có ạ?”

Anh họ thoạt nhìn không phải là người nhanh nhẹn như vậy, mà sư tỷ có

vẻ cũng không phải là người tùy tiện như thế… Nhưng mà, nhớ tới có một
ngày cô tìm sư tỷ hỗ trợ đánh quái khi gõ cửa phòng ngủ, sư tỷ nửa ngày
mới đi ra, mặt đỏ hồng, môi sưng đỏ, quần áo có chút rối loạn, mà anh họ
dường như cũng rất thỏa mãn… Cô bỗng nhiên không dám khẳng định như
vậy…

Chu mẹ vẻ mặt bỗng nhiên trở nên bi thương: “Con gái nhà người ta

mới mấy tuổi đầu, nó làm sao lại có thể đã xuống tay độc ác rồi chứ?”

Phương Di ngẩn ngơ, ra tay độc ác… Dì cả, dì chẳng có tình thương của

người mẹ gì cả? Sao lại trách móc con mình như vậy.

Chu ba cũng ngẩn ngơ, ra tay độc ác… Bà xã, năm đó em theo anh, lúc

ấy em cũng không lớn hơn là mấy mà…

Chú thích

[1] Câu này nguyên gốc là (

丑媳妇总得见公婆) theo như Baidu nói thì

câu này có ý là không có thể giấu được việc gì, nhất định là có một ngày
cũng bị lộ ra tương đương với câu cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra.
Câu thành ngữ cận đại này bắt nguồn từ Thanh – Lý Bảo Gia trong

《quan

tràng hiện hình ký

[2] đả xà đả thất thốn: đánh rắn đánh vào đốt thứ bảy, thất thốn tức là

phần cổ dưới đầu bảy tấc, là chỗ trí mạng của rắn. Đánh vào đó ắt sẽ giết
được rắn.. Câu này ngụ ý là đánh vào chỗ hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.