AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 120

mặt hôm ấy, vừa nhìn thấy cậu cháu trai của bà bạn trẻ trung, khôi
ngô, tuấn tú, hoàn toàn ngoài dự đoán, dì ấy bỗng cảm thấy một
viễn cảnh tối tăm, u ám. Mặc dù sau đó tôi và Đới Thời Phi hẹn hò
vui vẻ nhưng dì ấy vẫn cảm thấy không an tâm. Cuối cùng, sự việc
diễn ra đúng như dự cảm của dì ấy.

“Đều là lỗi tại tôi, nếu trước khi sự việc xảy ra tôi gặp cậu ấy

trước thì bây giờ đã không đến nỗi để Phiên Phi phải chịu ấm ức.”

“Đừng nói linh tinh, việc đó liên quan gì đến bà. Từ đầu tôi đã

nhắc nhở nó cái thằng Đới Thời Phi đó không được rồi, nó vẫn
khăng khăng muốn đi đến cùng một con hẻm tối tăm. Bây giờ
đâm vào bức tường, là tự nó gây ra thôi.”

Bố luôn nói đúng, sự thật thường khó nghe. Tôi buồn bực đến

mức hận không thể đi tìm một bức tường thật rồi đâm đầu vào, bất
tỉnh nhân sự thì sẽ không phải nghĩ đến những chuyện phiền não
này nữa.

Thất tình không phải chuyện gì quá to tát, những cái đã qua cứ để

nó qua, hãy tin tưởng phía trước luôn có những điều tốt đẹp đang
chờ bạn. Câu nói này tôi đã từng dùng để an ủi người khác, giờ lặng lẽ
trong bóng tối tụng niệm cho chính mình nghe. Yên Phiên Phi,
không có gì to tát cả, hãy để nó qua đi, phía trước sẽ có người tốt hơn
bội phần đang chờ đợi mày!

Phía trước sẽ có người tốt hơn ư? Tôi không biết nhưng vẫn

muốn cho mình một tia hy vọng. Có người nói, hy vọng là tài sản lớn
nhất trong cuộc sống, thất vọng là vụ phá sản lớn nhất trong cuộc
đời. Tôi mới hai mươi lăm tuổi, sao phải vì một Đới Thời Phi mà đẩy
mình xuống vực sâu của sự phá sản chứ?

Chu Nhất Minh cũng đến biểu dương tôi: “Không tồi, Bé bự,

xem ra khả năng chống đỡ của em tốt hơn anh nhiều. Nghĩ thông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.