AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 168

Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể lý giải được, cảm giác như bị ai đó

nhốt vào hồ lô vậy, chán nản vô cùng.

Tôi than thở với Điền Tịnh, cô ấy đã đưa ra một gợi ý: “Cậu ta

không đến tìm cậu thì cậu tự đến tìm cậu ta! Rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì, gặp trực tiếp hỏi là ra ngay thôi!”

Tôi nghĩ cũng có lý, ở đây chán nản, buồn bực, chi bằng đến

tìm Sở Vân Phi hỏi cho ra nhẽ. Công ty của anh ấy nằm trên đường
Tây Hoa, tuy tôi chưa từng đến đó nhưng có lần ngồi trên xe đi
ngang qua, anh ấy đã chỉ cho tôi. Tôi bảo Điền Tịnh đi cùng, giả vờ
là đi mua sắm, tiện thể tạt qua xem anh ấy thế nào, như vậy sẽ
không quá đường đột.

Nhưng Sở Vân Phi lại không có mặt ở công ty, cô lễ tân nói mấy

ngày nay anh ấy có việc, không đến công ty. Thật kỳ lạ, rõ ràng anh
ấy nói công ty quá nhiều việc, không thể đến gặp tôi mà.

Hơn nữa, khi cô lễ tân đó nói anh ấy có việc thì biểu hiện có vẻ

khác lạ, hết nhìn tôi lại nhìn Điền Tịnh, ánh mắt có vài phần dò
xét. “Xin hỏi hai cô là thế nào với Giám đốc Sở?”

Tôi do dự một lúc rồi nói: “Chúng tôi là bạn học cũ của anh ấy.”

Cô nhân viên lễ tân gật gật đầu, không nói gì nữa, tôi cũng không

tiện hỏi gì thêm, bối rối quay người định về. Sau khi đi rồi mới
nhớ đã để quên chiếc ô trên bàn lễ tân, liền quay lại lấy. Vừa đẩy
cửa ra thì thấy cô lễ tân đang mặt mày hớn hở nói chuyện điện thoại.

“... Đúng thế! Lúc đầu tôi cứ nghĩ lại có cô gái nào đó tìm đến

làm ầm lên cơ, thì ra chỉ là bạn học cũ của anh ta... Chắc chắn chỉ
là bạn học cũ thôi, tôi quan sát bọn họ một lúc, thấy không có biểu
hiện gì khác lạ cả. Không giống như cô gái mấy hôm trước đến, vẻ
mặt đau khổ thù địch, bụng to như thể úp một cái nồi vào bụng ấy...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.