AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 200

một mình chạy thoát thân. Nếu gặp phải trận động đất hay sóng
thần gì gì đó thì tôi sớm đã chết hàng trăm lần rồi.

Bố thực sự đã không nhìn nhầm anh ta, tôi một lần nữa thấy

hổ thẹn với chính mình, đúng là “có mắt không tròng”, trong chuyện
chọn bạn trai, tôi đúng là không có mắt nhìn người.

Sau chuyện lần này, Phùng Trí Dũng vẫn kiên trì xách hoa quả

đến nhà tôi, vừa xin lỗi vừa giải thích. Anh ta nói hôm đó chơi bài
đến mụ mẫm đầu óc, khi lửa bốc cháy, anh ta sợ quá nên nhất
thời quên mất tôi đang ngủ ở bên trong, tuyệt đối không hề cố
tình bỏ mặc tôi, anh ta thực sự rất yêu tôi...

Bố tôi nghe thấy thế tức điên lên. “Cứ cho là lúc đầu cậu quên

thật đi, nhưng sau đó cũng không thấy cậu dũng cảm xông vào lửa
cứu con gái tôi! Cậu bỏ rơi con gái tôi nhưng rồi không dám quay lại
tìm nó, hai điều này đã đủ chứng minh tình yêu của cậu đối với con
gái tôi không như những gì cậu nói. Đừng nói với tôi những lời vô
nghĩa ấy làm gì, xách đồ của cậu đi ngay cho tôi! Cho dù con gái tôi
cả đời này không lấy được ai, tôi cũng tuyệt đối không gả cho cái
loại đàn ông như cậu!”

Dì Thạch đứng một bên cũng ra sức phối hợp, cầm chổi quét

thẳng vào chân Phùng Trí Dũng. Mang tiếng là quét rác, thực chất
là muốn đuổi khách ra khỏi nhà.

Phùng Trí Dũng xấu hổ vội đứng dậy đi ra. Khi anh ta bước đến

cửa, Điền Tịnh cũng đi tới, thấy anh ta liền khinh khỉnh nói: “Ôi!
Ai thế này? Là Phùng Chạy Chạy phải không? Anh thật là biết chạy,
đội điền kinh quốc gia không tuyển anh thì đúng là phí mất một
nhân tài.”

Cái con bé Điền Tịnh này, cái miệng xinh xắn như quả anh đào

vậy mà có lúc cũng sắc như dao, khi nói móc người khác miệng lưỡi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.