AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 216

thờ một câu châm ngôn có năm chữ: “Không đánh không thành tài”.
Vì thế tôi thật sự nếm không ít mùi cay đắng. Trẻ con thích nghịch
ngợm, lên núi, xuống ruộng, tung tăng khắp chốn, quần áo bị
bẩn quay về nhà không tránh khỏi bị mắng, bị đánh. Sau đó vào
tiểu học, hễ thành tích học tập không tốt là lại bị ăn món “măng tre
xào thịt”. Mẹ tôi đặc biệt làm một cái roi tre mỏng, chuyên để đối
phó với cái mông đít của tôi. Điều đó khiến tôi rất đau khổ.

Tôi đã từng lừa lừa vứt chiếc roi tre đó đi nhưng mất cái này lại

có cái khác, dù sao mẹ tôi cũng rất giỏi trong việc làm các “dụng cụ
tra tấn” để “chăm sóc” tôi. Hồi ấy, tôi học rất dốt môn Toán,
cộng trừ nhân chia sai be bét, thi có thể qua là coi như thắng lợi rồi.
Đương nhiên, điều đó không đáp ứng được sự mong đợi con gái hóa
phượng hoàng của mẹ tôi nên lại bị ăn đòn. “Sao con ngốc thế?
Phép tính đơn giản như vậy mà cũng làm sai!”

Hầu như sau mỗi lần kiểm tra toán tôi đều bị ăn đòn, nhiều

tới mức trong lòng cảm thấy bị tổn thương, căm phẫn đến nỗi
không thiết sống nữa. Sống để mẹ tôi đánh thì sống còn có ý
nghĩa gì? Tôi không thấy hứng thú với cuộc đời này nữa.

Đúng lúc lại đang là đợt thi giữa kỳ, môn Toán làm sai be bét. Từ

phòng thi đi ra tôi đã biết viễn cảnh sẽ chẳng tốt đẹp gì. Đúng lúc
thầy giáo chấm bài trên văn phòng, trong đó có bài của tôi, có bạn
cán bộ lớp vào xem, đi ra liền nói với tôi: “Yên Phiên Phi, cậu không
qua rồi, được có bốn mươi chín điểm thôi.”

Toi rồi toi rồi, không qua thế này, tôi có thể tưởng tượng ra

viễn cảnh bị mẹ đánh như thế nào. Tôi sẽ không cho bà có cơ hội
đánh tôi nữa - tôi sẽ tự sát!

Thực ra lúc đó tôi không hiểu rõ ý nghĩa của việc “tự sát”, chỉ biết

nó qua ti vi, một người nếu tự sát thì bạn bè, người thân của người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.