AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 242

Hôm đó về nhà, Chu Nhất Minh bị mẹ anh ta đánh cho một

trận. Nếu anh ta lấy trộm một cái chắc mẹ anh ta cũng không phát
hiện ra, đằng này lại lấy trộm cả gói, hỏi không phát hiện ra làm sao
được?

Lớn lên mới hiểu, khăn ăn hay giấy bản cao cấp gì gì đó hoàn

toàn đều là các mẹ nói dối cả. Năm mười bốn tuổi, cuối cùng tôi
cũng hiểu rõ đó đích thị là băng vệ sinh, vật dụng riêng tư thầm kín
của con gái. Còn Chu Nhất Minh khi nào mới hiểu rõ thì tôi không
biết.

Nhưng tôi biết là về mặt này, anh ta cũng thiếu hiểu biết như

tôi. Còn nhớ hồi nhỏ, có lần nhân dịp năm mới, gia đình anh ta mời
họ hàng thân thích đến ăn cơm, vài chị lớn tuổi hơn bọn tôi cũng
đến. Trẻ con đương nhiên rất dễ thân nhau, chẳng mấy chốc đã
cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Khi đó Chu Nhất Minh cùng anh chị em
họ của mình ở bên ngoài bắn pháo hoa, tôi cũng đi theo góp vui.
Đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Chu Nhất Minh gào lên:
“Không hay rồi, mông chị họ chảy máu! Mông chị họ chảy máu!”

Cái loa phóng thanh này hét lên làm cho đám trẻ con ở đó vô cùng

kinh hãi, còn người lớn thì dở khóc dở cười. Chị họ anh ta khi ấy sợ
quá khóc thét lên, về sau hiểu rõ ngọn ngành thì xấu hổ không
biết giấu mặt vào đâu, phải đến gần nửa năm ngại không để ý
đến cậu em họ này.

Hôm đó bạn cũ ghé thăm khiến tôi cảm thấy không được thoải

mái. Đang là thời điểm giảm béo quyết liệt, cơ thể lại mất máu, toàn
thân như không còn chút sức lực, lại chóng mặt, đau bụng nữa, mồ
hôi lạnh túa ra như tắm. Tôi thấy mình không thể chịu được nữa,
bèn nói với cô giáo Đồng một tiếng, định xin nghỉ làm về nhà sớm.
Cô ấy nhìn sắc mặt nhợt nhạt của tôi liền nhắc nhở: “Đừng tự đi
xe về nữa, gọi taxi mà về, hay là gọi cho bạn đến đón thì hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.