Kết quả, không chỉ cô nhân viên đó cười, mà những cô nhân viên
khác và khách mua hàng cũng cười ầm lên. Chu Nhất Minh xấu hổ
quá chạy mất dép.
Anh ta rót một cốc nước ấm rồi đổ gói thuốc bột vào, khuấy
đều rồi đưa cho tôi. “Uống đi, vì gói thuốc này mà anh trai không
biết giấu mặt vào đâu đấy. Em uống mà không thấy đỡ thì thật
là có lỗi với anh trai.”
Chu Nhất Minh có thể chạy ra hiệu thuốc mua cho tôi một hộp
thuốc đau bụng kinh mang về. Phần lớn con trai đi mua loại
thuốc này thường rất xấu hổ, vậy mà anh ta vẫn đi mua, điều đó
khiến tôi thầm cảm kích. Tôi không dám có lỗi với anh ta, vội vàng
uống thuốc.
Không biết có phải do bình thường ít uống thuốc hay do ảnh
hưởng tâm lý mà vừa uống chưa được bao lâu, tôi đã cảm thấy bụng
dễ chịu hẳn.
Thấy tinh thần của tôi đã đỡ hơn nhiều, Chu Nhất Minh lập
tức làm ra vẻ vất vả và công lao lớn đòi được thưởng: “Yên đại tiểu
thư, hôm nay anh trai chăm sóc em tốt như thế, liệu có được
thưởng không?”
“Anh muốn được thưởng chứ gì? Được thôi, em thưởng cho anh
một... cô bạn gái mà anh thích nhất. Có được không?”
“Thật không?” Chu Nhất Minh tỏ vẻ tinh thần hăng hái. “Em có
cô gái nào thích hợp giới thiệu cho anh à? Trông cô ấy thế nào?
Tính tình có tốt không? Làm nghề gì?”
“Trông gần giống em, tích cách cũng giống em, cũng là giáo
viên mầm non như em. Sao hả? Những điều kiện cơ bản đó anh có
hài lòng không?”