Mặc dù chê tôi làm anh ta mất mặt nhưng Chu Nhất Minh vẫn
chở tôi về nhà. Trong nhà không có ai, bố tôi sau khi về hưu cứ
chiều đến lại ra khu sinh hoạt cộng đồng chơi cờ, còn dì Thạch
thích đi chơi mạt chược. Tôi không còn chút sức lực nào nữa, bụng lại
đau quằn quại, liền đi thẳng vào phòng nằm.
Chu Nhất Minh bước vào theo. “Em sao rồi? Vẫn khó chịu lắm
à?”
Tôi uể oải trả lời anh ta: “Đau bụng.”
“Đau bụng!” Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đau quá thì anh
sẽ đi mua thuốc cho em. Đó là thuốc giảm đau, lần trước bị đau
răng, anh uống thấy đỡ hẳn nhưng không biết em có dùng được
không.”
Tôi nghe nói có thể giảm đau thì đương nhiên đồng ý, thật sự là
đau đến mức không chịu nổi nữa rồi!
“Vậy anh mau đi mua đi, mặc kệ có dùng được không, cứ giảm đau
là tốt rồi.”
Chu Nhất Minh vội vàng chạy đi mua thuốc, rất nhanh đã quay
trở lại, nhưng không mua thuốc Fenbid, anh ta sợ dùng lung tung sẽ
xảy ra chuyện, liền tìm một bác trung niên mặc áo blouse trắng
trong hiệu thuốc, ấp a ấp úng hỏi: “Cô gái đó... đến... đến kỳ
sinh lý... bị đau bụng, uống thuốc gì thì tốt ạ? Uống Fenbid có
được không?”
Cuối cùng người ấy giới thiệu cho anh ta một hộp thuốc bột
chữa đau bụng kinh, khi anh ta cầm ra quầy thu ngân thanh toán,
cô nhân viên thấy lạ cứ nhìn anh ta, miệng tủm tỉm cười. Anh ta
xấu hổ cũng gượng cười theo. “Tôi biết đàn ông đến mua thuốc
này rất buồn cười, nhưng cô có thể không cười được không?”