AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 25

Thời tiểu học không kiêng kỵ chuyện cưỡi lên người bạn nam để

đánh, chứ lên trung học rồi tôi chẳng dám ngang ngược như thế
nữa. Ngày ấy vì rất nhiều lý do, tất cả các nhà máy được xây dựng
vào những năm 90 đều di dời đi nơi khác, cũng phải mất vài năm
để di chuyển toàn bộ đến các tỉnh lỵ, giáp ranh với nhà máy lớn ở
thành phố. Bố mẹ tôi là những công nhân thuộc tốp cuối cùng rời
nhà máy cũ, năm đó vừa vặn tôi tốt nghiệp cấp một nên theo bố
mẹ chuyển lên tỉnh học trung học.

Vào môi trường khác, là lính mới nên tôi lại bị lép vế. Ở đây, dẫu

gì cũng là địa bàn của người ta, học sinh thành thị ai nấy đều như
những chú chim công, còn tôi chẳng khác gì con chim sẻ, đâu dám
đối đầu với bọn họ. Cho nên khi bọn con trai trong lớp trêu tôi béo,
tôi không dám đấu lại bọn họ, đành ra sức ăn kiêng, ra sức giảm béo.

Ăn kiêng, giảm béo là một việc vô cùng gian khổ, hiệu quả lại rất

thấp. Thức ăn hằng ngày chủ yếu là rau củ quả nhưng cũng không
dám ăn nhiều, đói đến mức mặt mũi tái xanh tái mét mà cũng chỉ
giảm được hai cân.

Cố gắng được một tuần thì thực sự không thể chịu được nữa, tôi

ăn một bữa no nê, sau đó đứng lên bàn cân cân thử. Hic, khó khăn
lắm mới giảm được hai cân, giờ lại tăng cân rồi.

Bực mình quá! Tất cả thành công cốc rồi, không giảm béo giảm

biếc gì nữa! Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, cái cân nặng
bỏ đi này thích thế nào thì thế ấy. Còn những lời trêu chọc của
đám nam sinh kia thì tạm thời coi như gió thoảng bên tai là xong.

Thân hình tôi bây giờ so với ngày ấy đã gầy đi rất nhiều rồi.

Ngày trước tôi như cái thùng phi di động, về căn bản là không có eo.
Nhiều lần thử giảm béo nhưng lần nào cũng bỏ dở giữa chừng. Sau
này có thể gầy được một chút là “nhờ” hai lần thi vào đại học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.