AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 257

7.

Nhờ phúc của Chu Nhất Minh mà tôi được nghỉ hai ngày ở nhà

dưỡng bệnh. Hai hôm nay, để chăm sóc cho cái dạ dày đáng thương
của mình, tôi chỉ được ăn những thức ăn lỏng, dễ tiêu. Vì thế dì
Thạch ngày ngày nấu cháo trắng cho tôi, chẳng có mùi vị gì, tôi
nhăn nhó mặt mày cố húp.

Chu Nhất Minh đi làm vẫn tranh thủ lời gian gọi điện hỏi thăm

tôi: “Yên đại tiểu thư, dạ dày có dễ chịu hơn chút nào không?”

Tôi thở dài, nói: “Bị bệnh gì không bị lại bị đau dạ dày, ngày nào

cũng phải ăn cháo. Ăn đến mức em sắp chết đói rồi đây này.”

“Sao thế được? Có cháo rồi, không chết đói được đâu.”

“Cháo trắng đó thì có tác dụng gì! Loãng không khác gì nước, Trư

Bát Giới mà ăn như thế cũng sẽ gầy như Bạch Cốt Tinh thôi.”

“Bé bự, vậy thì em càng phải ăn nhiều cháo một chút. Chẳng phải

em cũng đang muốn giảm béo sao?”

Kể cũng đúng, đang cần giảm béo mà! Thế là tôi không phàn

nàn chuyện ăn cháo nhạt nhẽo không mùi vị nữa, quay sang hỏi anh
ta: “Chu Nhất Minh, anh đã phá hỏng buổi hẹn hò, còn khiến em
thê thảm thế này nữa. Anh định bù đắp cho em thế nào?”

“Vẫn chưa nghĩ ra, hay là sau khi em khỏi ốm, anh trai sẽ mời em

một bữa thật thịnh soạn nhé!”

“Cái gì? Một bữa em đã đủ tiêu rồi, anh nghĩ hay nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.