AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 269

Anh ta nói lấp lửng, thật không giống với tính cách thường ngày.

Tôi không chịu bỏ qua: “Có gì thì mau nói ra đi, chơi trò thần bí nữa
chứ!”

“Vậy anh gợi ý một tí nhé! Khi đó hai đứa mình còn rất nhỏ,

khoảng năm, sáu tuổi thôi. Một hôm em chạy sang nhà anh tìm anh
để chơi, nói đêm qua nhìn thấy bố mẹ em chơi một trò chơi, trông
có vẻ rất hay, muốn anh chơi cùng em. Sao hả, nhớ ra chưa?”

Theo gợi ý của anh ta, tôi lật giở lại ký ức của mình... Đột nhiên tôi

nhớ ra! Câu chuyện của những năm tháng ấu thơ đó khiến tôi chợt
đỏ mặt.

Ngày ấy, tôi và Chu Nhất Minh đều còn rất nhỏ, rốt cuộc là

năm hay sáu tuổi tôi cũng không nhớ rõ. Chỉ nhớ khi ấy là mùa
xuân, có một đêm tôi đang ngủ thì chợt tỉnh giấc, liền trèo xuống
giường đi tiểu. Khi đi ngang qua phòng bố mẹ, tôi nhìn qua khe cửa
thấy hai người quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại trên giường. Họ vừa
lăn vừa cười rất vui vẻ.

Trẻ con như tôi không biết họ đang làm gì, liền đẩy thẳng cửa

bước vào hỏi: “Mẹ, mẹ và bố đang làm gì thế?”

Bố mẹ tôi không ngờ tôi chạy vào, vội vàng buông nhau ra, sau

đó nói với tôi là bọn họ đang chơi trò chơi rồi dỗ tôi về phòng ngủ
tiếp. Tôi cũng ngoan ngoãn quay trở về phòng.

Ngày hôm sau tôi chạy sang nhà Chu Nhất Minh tìm anh ta chơi

cùng, chơi bi một lúc thấy chán, tôi chợt nhớ ra đêm qua bố mẹ tôi
chơi trò chơi có vẻ rất vui, muốn thử xem sao. Nói với Chu Nhất
Minh, anh ta cũng rất hứng thú, nghĩ trò chơi người lớn thích thì
chắc chắn sẽ rất thú vị. Thế là chúng tôi cùng leo lên giường của
bố mẹ Chu Nhất Minh, học theo bố mẹ tôi quấn lấy nhau rồi
lăn qua lăn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.