AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 304

nghịch nước thì đúng hơn, ngày nào cũng đòi rửa. Mẹ anh ta đương
nhiên không khiến, bố anh ta thì giảng giải đạo lý cho con trai
nghe, nói anh ta còn nhỏ, rửa bát thứ nhất là không sạch, thứ hai sẽ
làm bẩn hết quần áo, đợi khi nào lớn lên sẽ cho anh ta rửa. Vậy mà
anh ta vẫn muốn rửa. Thế là một hôm ăn cơm trưa xong, bố anh ta
đi làm, còn mẹ anh ta sang nhà hàng xóm có việc, anh ta liền tự
động đi rửa bát.

Hôm đó như thường lệ, ăn xong một cái tôi liền quăng bát đũa

rồi chạy sang chơi với anh ta. Ngày ấy mọi người đều sống ở căn
nhà một tầng, chỉ cần có người ở nhà là cửa không bao giờ đóng.
Tôi đẩy cửa bước vào và nhìn thấy anh ta. Anh ta đang đứng trên
một chiếc ghế nhỏ, thân hình nhỏ bé quay lưng lại phía tôi, trần
truồng, không biết đang vất vả, miệt mài làm cái gì, chỉ nghe
thấy tiếng nước chảy ào ào.

Tôi thấy hiếu kỳ chạy ra đằng trước hỏi: “Anh Nhất Minh, anh

đang làm gì đấy?”

Anh ta hãnh diện nói với tôi: “Anh đang rửa bát.”

“Sao anh rửa bát lại không mặc quần áo?”

“Bố anh bảo nếu anh mặc quần áo rửa bát sẽ làm bẩn hết

quần áo nên anh đã cởi ra.”

Đấy xem xem, trẻ con ứng biến linh hoạt chưa! Khi đó tôi còn

rất khâm phục anh ta, thầm nghĩ cái chiêu này tôi có thể học theo
được, sau này mùa hè ra ngoài chơi tôi sẽ không mặc gì, đỡ bị mẹ
đánh mắng vì tội làm bẩn quần áo. Hơn nữa, thấy Chu Nhất
Minh rửa bát có vẻ rất vui, nước xối ào ào, tôi cũng muốn cởi
quần áo ra để làm cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.