AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 317

này thì đúng là mất thật rồi, bởi khi nãy rõ ràng tôi dựng xe trong
bãi đỗ xe, không thể có khả năng ban Quản lý đô thị dắt đi được.

Nhìn chỗ để con ngựa quý giờ trống không, tôi tức đến muốn

a nước mắt. Mẹ kiếp, đúng là đen đủi, sao việc gì chị đây cũng

không thuận lợi thế này! Lẽ ra tình trường không được như ý thì
những lĩnh vực khác phải được mãn nguyện mới đúng chứ, tại sao còn
bị mất xe nữa? Biết đến bao giờ mình mới được đổi vận đây?!

Giây phút đó, tôi thật sự muốn khóc thật to. Nhưng giữa đường

giữa chợ, ngựa xe như nước, kẻ qua người lại tấp nập thế này, chị
đây thực sự không muốn bị mất mặt. Bị người lạ nhìn thấy thì
không sao, nếu chẳng may bị phụ huynh bọn trẻ bắt gặp, lại nghĩ cô
giáo Yên thần kinh có vấn đề, sau này không dám cho con vào học
lớp tôi nữa thì nguy.

Vì vậy tôi chỉ có thể buồn rười rượi lê gót về nhà, bước đi mà

đầu óc cứ như ở trên mây, khi sang đường còn quên cả nhìn đèn tín
hiệu, suýt bị xe đâm. Chiếc xe đó sượt qua người tôi, người tài xế
vừa kinh hãi vừa tức giận, hạ thấp cửa kính rồi thò đầu ra ngoài
giáo huấn tôi: “Cô đi cái kiểu gì thế? Muốn hại chết người ta à?!”

“Xin lỗi, xin lỗi!” Tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi, vì đúng là tôi đã sai!

Sang đường không chịu nhìn đèn tín hiệu, có xảy ra chuyện gì thì
cũng đều là hành vi hại mình, hại người.

Sang đường xong, tôi rẽ trái rồi đi thẳng, đi chưa được bao lâu thì

một chiếc xe Mazda đi chầm chậm rồi dừng lại sát cạnh tôi, cửa sổ
xe từ từ hạ xuống, một người đàn ông thò đầu ra gọi: “Yên Phiên
Phi, em đi đâu đấy, để anh đưa em đi?”

Vừa nhìn thấy xe và người tôi đã ngạc nhiên, đứng ngây ra một

lúc lâu, không nói nên lời... Đó chính là Đới Thời Phi, đã lâu lắm
rồi tôi không gặp, cũng không liên lạc gì với anh ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.