AI LÀ ĐỊNH MỆNH CỦA AI - Trang 376

cá nhân sang bên ấy. Cứ nhét đầy va li rồi để xuống cuối giường,
đợi ngày mai Chu Nhất Minh đến giúp tôi chuyển đi là xong.

Đồ đạc, quần áo trong phòng đang lanh tanh bành thì Điền

Tịnh gọi điện, giọng có vẻ căng thẳng: “Mình đang ngồi uống cà
phê với Tạ Đông Phương, đúng lúc gặp một người bạn của anh ấy
đến đây uống cà phê, anh bạn đó vừa từ bến xe ô tô về, nói nhìn
thấy rất nhiều người bán hàng rong và công an, nhân viên ban
Quản lý đô thị đánh nhau, còn có mấy người mặc đồng phục bị
thương nữa. Chu Nhất Minh tối nay tham gia chiến dịch ở bến xe
phải không? Chắc anh ấy không việc gì chứ? Mình gọi điện cho anh
ấy mà không thấy nghe máy.”

Cái gì? Tôi nghe mà bủn rủn hết cả người. “Ừ, tối nay Chu Nhất

Minh cũng ở đó. Điện thoại của anh ấy không có ai nghe à? Để mình
gọi thử xem!”

“Ừ, cậu gọi thử đi. Quán cà phê này cách bến xe không xa, bây giờ

mình và Tạ Đông Phương sẽ đến đó ngay xem tình hình thế nào.
Giữ liên lạc nhé!”

Quả nhiên điện thoại của Chu Nhất Minh không có ai nghe máy,

chuông kêu mãi mà không thấy tiếng anh ấy trả lời. Tôi vừa sợ vừa
lo lắng, cứ tưởng tượng lung tung. Anh ấy xảy ra chuyện rồi, anh
ấy bị thương rồi, anh ấy bị thương đến mức... Tôi không dám
nghĩ tiếp nữa.

Trời ơi! Chỉ còn mấy hôm nữa là tôi và Chu Nhất Minh cử hành

hôn lễ. Thời gian này anh không được đối xử tàn nhẫn với em, đừng
để bất hạnh ập xuống đầu em như thế! Tôi tự nhủ. Tôi không thể
không tưởng tượng ra cảnh nhân vật nữ chính trong bộ phim truyền
hình cũng gặp bất hạnh như vậy. Trong thời khắc đáng lẽ là hạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.